Chương trước
Chương sau
Chương 567

Đúng là nói về hình thể đúng chuẩn, không thể nào không nhắc đến chị hai của hắn.

Thân thể đẫy đà mà không mập mạp, chỗ nên nhỏ thì nhỏ, chỗ nên to thì to hết mức, mặc dù không cố ý tạo dáng những vẫn có thể nhìn ra một đường cong hình chữ S hoàn mỹ.

Trọng tâm nhắm vào vòng eo thon gọn mềm mại, cùng với cặp đồi trắng nón trước ngực.

Lục Vân nghĩ nghĩ, hình như cũng một khoảng thời gian rồi không có dạy chị hai đánh bida… Ách, không có cầm tay truyền thụ châm pháp cho chị hai mới đúng.

Vì vậy.

Thừa dịp này sẽ Hạnh Lâm Đường không có người bệnh cần châm cứu, Lục Vân gọi Lâm Thanh Đàn vào phòng châm cứu phòng, nhiệt tình nói: “Chị hai, mấy châm pháp lúc trước em dạy cho chị, có lẽ là chị đã thuộc làu hết rồi đúng không, đến đây, hôm nay em sẽ dạy cho chị một bộ châm pháp mới.”

Nghe thấy lời này, đôi mắt Lâm Thanh Đàn hơi đỏ lên, đôi mắt óng ánh gợn nước dịu dàng nhẹ nhàng liếc Lục Vân một cái.

Làm sao cô có thể không biết ý tưởng trong đầu tiểu bại hoại này chứ.

Trước kia lúc Lục Vân dạy cô châm pháp, còn dư sức chiếm tiện nghi trên người cô, đã thế còn nói cầm tay dạy mới để lại ấn tượng sâu sắc hơn, có thể trực tiếp cảm nhận được độ mạnh yếu khi thi châm, còn có chiều sâu cùng với góc độ khi thi châm.

Cái cầm tay chỉ dạy này giống y như dạy con gái người ta đánh bida, từ phía sau lưng vòng qua vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, đưa tay lên phía trước nắm lấy đôi tay của cô gái, bắt đầu thi châm.

Mà dáng người Lâm Thanh Đàn tuyệt mỹ như vậy, mỗi lần chỉ cần khẽ cong người hạ eo là…

Tuy cô đã sớm nhìn thấu tiểu tâm tư của Lục Vân, nhưng Lâm Thanh Đàn cũng không có kháng cự gì, toàn bộ quá trình đều đỏ mặt mà phối hợp với cái Lục Vân dạy bảo.

Chẳng qua là vài lúc đang dạy học được một nửa thì Dư Hồng Văn chợt xông vào nói: “Lão sư, cái kia… Ách, các người làm gì cứ làm trước đi, tôi sẽ đợi chút nữa.”

Vị y sư cấp quốc gia này rất thức thời lui khỏi phòng châm cứu.

Nghĩ thầm.

Người tuổi trẻ bây giờ thực biết chơi, xem ra tư tưởng của ông đã lạc hậu rồi, sau nhất định phải ngoan ngoãn đi theo lão sư học tập thêm mấy chiêu thức trêu chọc em gái.

“……”

Châm cứu trong phòng hai người đều là một hồi xấu hổ.

Lâm Thanh Đàn xấu hổ tránh khỏi cái ôm của Lục Vân, oán trách nói: “Đều tại tiểu bại hoại em đó, xem đi, lại làm lão Dư hiểu lầm rồi.”

“Ha ha!”

Lục Vân gượng cười hai tiếng, đành phải đã đi ra phòng châm cứu.

Dư Hồng Văn thấy hắn đi ra, lập tức liền nháy mắt ra hiệu hỏi: “Lão sư, nhanh như vậy đã làm xong việc rồi à?”

Mặt Lục Vân lập tức tối sầm, nói ra: “Không có chuyện gì, tôi chỉ là dạy chị hai tôi thi châm mà thôi, ông già lẫm cẫm rồi mà suy nghĩ không trong sáng gì cả, ông phải tự mình kiểm nghiệm một chút đi”

“Dạ dạ dạ, lão sư dạy đúng.”

“Vừa rồi ông tìm tôi có chuyện gì?”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.