Chương trước
Chương sau
Chương 547

Thứ đó có mặn không?

Rõ ràng là không màu không mùi…

Dừng lại!

Diệp Khuynh Thành vội lắc đầu, cô véo tai Lục Vân và nói: “Không nói đến vấn đề tư tưởng của Vương Băng Ngưng không trong sáng, thế vừa rồi em nghĩ đó là gì?”

Nhìn biểu hiện vừa rồi của Lục Vân, rõ ràng suy nghĩ của hắn với Vương Băng Ngưng giống nhau.

Lục Vân: “…”

Buổi tối, Vương Băng Ngưng nhất quyết muốn ngủ với thần tượng của mình. Thấy cô là người bị thương, Diệp Khuynh Thành đành nhẫn nhịn. Hơn nữa, cô cũng biết về công pháp của Lục Vân nên cô tin rằng hắn không dám lộn xộn.

Đó chính là nỗi đau của Lục Vân

Vương Băng Ngưng ngủ không yên, chân tay cứ loạn xạ khiến cho kẻ đáng thương nào đó cả đêm không ngủ được.

Ngày thứ 2 cũng vậy.

Ngày thứ 3 cũng chẳng khác gì.

Đến ngày thứ 4, Lục Vân không chịu nổi nữa. Nhân lúc Vương Băng Ngưng ngủ say, hắn khẽ đẩy bàn tay nhỏ bé của cô ra, sau đó đứng dậy đi ra ghế sô pha trong phòng khách và nhìn chằm chằm lên chiếc đèn trần.

Tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy?

Không biết đã qua bao lâu.

Diệp Khuynh Thành đột nhiên từ trong phòng ngủ đi ra.

Cô đứng dậy đi vệ sinh vì tối qua trước khi đi ngủ, cô đã uống hơi nhiều sữa.

“Hửm? Sao đèn trong phòng khách lại bật nhỉ? Tiểu Lục Vân, đêm hôm sao lại ngủ trên ghế sô pha? Em làm chị giật cả mình!” Diệp Khuynh Thành ôm chặt con gấu bông, tức giận nói.

Sắc mặt của Lục Vân hốc hác, hắn nói: “Chị Khuynh Thành, em không ngủ được. Mấy đêm rồi, em không được ngủ một giấc ngon nào.”

Diệp Khuynh Thành hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: “Không ngủ được? Chị còn tưởng em rất hưởng thụ nữa chứ. Có mỹ nữ như Vương Băng Ngưng ngủ cùng, làm sao có thể mất ngủ được?”

Làm sao cô có thể không biết tình hình của Lục Vân.

Nhìn mà lại không ăn được, đây mới là điều giày vò nhất.

Nếu như Vương Băng Ngưng chỉ ngủ bên cạnh hắn thì không sao, chí ít cô sẽ không suy nghĩ lung tung. Thế nhưng Vương Băng Ngưng lại muốn ôm hắn ngủ, cho dù chỉ là ôm ngủ nhưng vẫn có thể sờ mó được mà.

Như thế ai mà chịu được!

Lục Vân đau lòng, nói: “Chị, tại sao em lại cảm thấy chị đang cười trên nỗi đau của người khác thế nhỉ?”

“Bỏ cái suy nghĩ đó đi, chỉ là chị thấy hả hê mà thôi. Chị thấy rằng em tu luyện công pháp này rất đỉnh nhưng đối với em, như thế chẳng khác nào thái giám, à không vẫn còn tốt hơn thái giám nhiều. Ha ha…”

Diệp Khuynh Thành không che giấu cảm xúc của mình, lời nói ra vô cùng tàn nhẫn.

“Rõ ràng là chị ghen tị.” Lục Vân nói.

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.