Chương trước
Chương sau
Chương 394

Lục Vân nói: “Chị Yên Nhi, Không phải chị cũng vậy sao? Tôi đoán những người khác thậm chí sẽ không nghĩ đến điều đó, nữ hoàng hoa Tường Vi quyến rũ động lòng người, thực sự là sát thủ mặt lạnh hoa tường vi.”

“Đây mới là điều đáng sợ của Ám Ảnh Các, mọi người xung quanh vĩnh viễn cũng không biết, liệu một người trên mặt tràn ngập nụ cười, tích cực, có phải là một vị sát thủ giấu mặt hay không, giống như mỗi người đều có mặt tốt khác nhau, có đôi khi bên ngoài càng là ánh mặt trời, khả năng nội tâm là bầu trời đêm lại càng lớn.

Sự tồn tại của Ám Ảnh Các là để mở rộng tối đa mặt tối của những người này, họ cho rằng việc đeo mặt nạ có thể giúp họ không kiêng nể gì cả.

Đây là một chuyện rất khủng khiếp.

Liễu Yên Nhi vén mái tóc xõa ở thái dương lên, cười nói: “Sau này sẽ không như vậy nữa, Liễu Yên Nhi sẽ là Liễu Yên Nhi, không còn là một Dạ Tường Vi.”

Lục Vân gật đầu, sau đó tò mò hỏi: “Chị Yên Nhi, hiện tại có thể nói cho em biết, vì sao chị lại gia nhập tổ chức sát thủ này không?”

Liễu Yên Nhi suy nghĩ một chút, nói: “Kỳ thực, có chút liên quan đến thân thế của chị?”

“Thân thế?”

Lục Vân khó hiểu.

“Trong suốt những năm qua chị vẫn luôn điều tra thân thế của chính mình, nhưng không tìm thấy gì cả, ký ức duy nhất là về Ám Ảnh Các.”

“Lúc Mắt Ưng xuất hiện trước mặt chị, muốn chị gia nhập tổ chức của họ, chị liền cảm nhận được hình như mình đã từng nghe thấy cái tên Ám Ảnh Các này ở đâu đó, chị cho rằng tham gia Ám Ảnh Các sẽ giúp chị điều tra được thân thế của mình.”

“Nhưng khi chị thực sự bước vào Ám Ảnh Các, chị mới biết rằng việc điều tra quá khó, bởi vì mọi người trong đó đều sử dụng biệt danh, nếu chị muốn tiếp tục điều tra, khó như lên trời.”

“Ý nghĩa của việc chị ở lại Ám Ảnh Các cũng không lớn, nhưng tổ chức sát thủ này dễ vào khó ra, rất nhiều lần chị nói với Mắt Ưng rằng chị muốn từ bỏ, nhưng tên khốn này lại đe dọa chị, nói rằng chỉ cần chị từ bỏ, sẽ vạch trần thân phận của chị.”

“Chị muốn giết tên khốn này từ lâu rồi.”

Liễu Yên Nhi dậm chân thực mạnh xuống đất, trút hận.

Lục Vân nghe xong lời này, trầm mặc chốc lát, sau đó cười an ủi cô: “Dù sao hiện tại chị cũng được tự do rồi.”

“Đúng vậy, chỉ cần có em và các chị em ở bên cạnh là đủ rồi, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà.”

“Vâng, chúng ta vĩnh viễn là người một nhà, dù sao chúng ta đã thề khi còn nhỏ…”

Lục Vân cười khúc khích, nhưng rất nhanh đã ngậm miệng lại, Liễu Yên Nhi lại tinh nghịch nhìn hắn một cái, nói: “Nói tiếp đi, không phải em muốn nói rằng em muốn lấy chị gái của mình làm vợ hay sao?”

“Em làm sao có thể…”

“Không?”

Liễu Yên Nhi đột nhiên tới gần Lục Vân, vươn ngón tay trắng như ngọc ra nâng cằm của hắn lên, sau đó chớp đôi mắt hồ ly dài hẹp một cái, hỏi: “Nếu, trong bảy chị em chúng ta, em chỉ có thể chọn một, em sẽ chọn ai?”

Chọn?

Nói đùa gì vậy, chỉ có trẻ con mới lựa chọn!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.