Chương trước
Chương sau
Chương 377

“Hiểu lầm,….”

Trong lòng Vương Băng Ngưng đau xót không thôi, ngay sau đó vừa cười vừa nói: “Cũng chỉ vì hiểu lầm như vậy mà anh liền quay lại quen với bạn thân của tôi, chuyện như vậy mà anh cũng cảm thấy bình thường sao?”

“Khi đó anh nghĩ em thật sự không có hứng thú với anh, kiên trì cũng là phí công, hơn nữa ngày nào Chu Tuyết Oánh cũng tới an ủi anh… Nhưng mà hiện tại anh đã tỉnh ngộ rồi, bỏ lỡ em mới là điều mà cuộc đời anh tiếc nuối lớn nhất, cho nên hôm nay anh tìm em, chính là muốn đền bù phần tiếc nuối này, Băng Ngưng, cầu xin em hãy cho anh một cơ hội.”

Tề Minh mong chờ nhìn Vương Băng Ngưng.

Vương Băng Ngưng rơi vào im lặng.

Hóa ra mọi chuyện khi đó xảy ra đều do Chu Tuyết Oánh gây ra.

Nhưng nếu đã bỏ lỡ nó, thì thực sự có thể bù đắp lại không?

Vương Băng Ngưng tiếp tục im lặng một lúc lâu, sau đó hít một hơi thật sâu, nói: “Cảm ơn anh đã nói cho tôi biết sự thật, nhưng mọi thứ đã là quá khứ. Chúng ta nên nhìn về phía trước thay vì kéo dài quá khứ mà đúng không?”

Thanh xuân của mọi người ít nhiều gì cũng tồn tại những tiếc nuối, cũng chính bởi vì những tiếc nuối này, mới khiến cho thanh xuân có giá trị, đáng giá để hoài niệm.

Có những mất mát, nhớ nhung, bỏ sót nên mới khiến chúng chôn chặt trong lòng rồi từ từ hình thành hồi ức, gượng ép bù đắp sẽ chỉ làm mất đi vẻ đẹp vốn có và cuối cùng trở nên tan nát.

Vương Băng Ngưng cảm thấy nhẹ nhõm.

Tề Minh không cam lòng nói ra: “Băng Ngưng, thật ra chúng ta có thể làm lại từ đầu…”

“Anh không cần nói nữa, nói thêm nữa sẽ làm thanh xuân của tôi ngày càng tồi tệ hơn thôi. Ấn tượng của tôi về anh cũng sẽ chỉ trở nên tồi tệ hơn thôi.”

Vương Băng Ngưng không đợi Tề Minh nói xong, cô đứng dậy, kéo Lục Vân rời đi.

Liễu Yên Nhi ngồi cách đó không xa nghe trộm, liền thở dài một phen, quả nhiên em tư đã trưởng thành, đây là cách giải quyết đúng đắn nhất, không trốn tránh cũng không lưu luyến, hai người ngồi xuống cùng nhau, mặt đối mặt nói ra những lời muốn nói, rồi cuối cùng để mọi thứ cuốn theo chiều gió.

Cái này mới gọi là trưởng thành.

Hy vọng anh chàng họ Tề này biết điều một chút, nếu không thì, hehe, lão nương hiện tại là một võ giả.

Liễu Yên Nhi liếc nhìn Tề Minh, sau đó đứng dậy, đi theo bọn Lục Vân đi ra khỏi quán cà phê.

Một lúc sau.

Một người đàn ông trung niên bước vào.

Trong mắt Tề Minh tràn ngập hàn quang nói: “Chú Minh, giúp cháu xử lý tên nhóc kia.”

Vương Băng Ninh vốn đã trở lại bình thường, nhưng Tề Minh lại không cam lòng, nhất là hôm nay lại gặp Vương Băng Ngưng, cô vẫn xinh đẹp động lòng người như xưa, làm anh ta như trở về thời đại học, về những ngày đầu tiên gặp Vương Băng Ngưng.

Cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch, thật sự đã lâu không tự trải nghiệm qua.

Vì vậy, bất kể Lục Vân có phải là công cụ thôi hay không, chỉ cần hắn hôn Vương Băng Ngưng, hắn nhất định sẽ phải trả giá. Tề Minh không muốn để lại bất kỳ nguy hiểm tiềm ẩn nào cho mình.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.