Chương trước
Chương sau
Chương 304

Hình ảnh lại trở lại trên đài đấu giá.

MC nói: “Lần này cô Quách Anh mang đến một ngàn cái mặt nạ hàng mẫu ‘Khuynh Thế Dung Nhan’ cho chúng ta, đợi lát nữa sau khi buổi đấu giá từ thiện chấm dứt, chúng tôi sẽ dùng chúng làm quà tặng cho các vị khách quý, đương nhiên, số lượng có hạn, những người không lấy được cũng đừng nhụt chí, chờ tập đoàn Khuynh Thành tung ra sản phẩm mới thì có thể tự mình mua sắm.”

Lời này vừa dứt, lại là một đợt sôi trào.

Mà cùng lúc đó, MC cũng thực hiện lời hứa, tặng ảnh có chữ ký của Vân Lộc đại sư cho mười người trải nghiệm.

Lý Ngọc Lan được như ước nguyện mà nhận lấy một tấm, trong lòng chờ mong không thôi, rốt cuộc thần tượng Vân Lộc đại sư trông như thế nào?

Dù đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi ánh mắt rơi vào tấm hình kia, Lý Ngọc Lan vẫn không nén được kinh ngạc.

Phần lớn những họa sĩ nổi danh trên thế giới đều đã có tuổi rồi. Bởi vì dù muốn làm quen với những loại nghệ thuật như hội họa, thư pháp không khó, nhưng muốn thông qua tác phẩm để thể hiện tình cảm và ý cảnh nhất định thì cần thời gian dài tích lũy rèn luyện.

Cái này gọi là lắng đọng năm tháng.

Vân Lộc đại sư thành danh nhiều năm, hơn nữa mỗi một bức họa của ngài ấy đều có ý cảnh sâu xa, không phải người bình thường có thể bắt chước được.

Người trong giới thi họa đều suy đoán Vân Lộc đại sư là một vị ông lão tuổi hơn nửa trăm, tóc đã hoa râm, hơn nữa đã trải qua sự thay đổi thất thường của cuộc đời, cho nên mới dùng loại tâm cảnh thản nhiên tự đắc, khám phá hồng trần để vẽ ra tác phẩm mang ý cảnh độc đáo như vậy.

Trước kia Lý Ngọc Lan cũng nghĩ như thế.

Nhưng hôm nay nhìn thấy tấm hình có chữ ký nghệ thuật trên tay, bà lại không giấu được vẻ khiếp sợ trên mặt.

Trên ảnh không lộ ra chính diện của Vân Lộc đại sư, chỉ là một bóng lưng, nhưng thông qua bóng dáng có thể thấy được ngài ấy không phải ông lão tóc trắng xoá như trong tưởng tượng của bọn họ, mà là một thanh niên.

Một thanh niên rất trẻ.

Nếu không phải có Tỉnh Thủ Dương Chấn Nham bảo đảm thì bọn họ sẽ hoài nghi thanh niên trên ảnh căn bản không phải Vân Lộc đại sư.

Trừ việc có Tỉnh Thủ đảm bảo ra, một đặc thù khác cũng nhanh chóng đánh tan nghi ngờ của mọi người đối với thân phận của Vân Lộc đại sư.

Bởi vì bọn họ thấy được chữ ký trên ảnh chính là ‘ Vân Lộc đại sư ’, hơn nữa còn dùng dạng chữ nghệ thuật, hoàn toàn nhất trí với phong cách trên tác phẩm của ngài, căn bản không có khả năng làm giả.

Nói cách khác, mười tấm ảnh có chữ ký này cũng được tính là tác phẩm của Vân Lộc đại sư, chỉ dòng chữ nghệ thuật đó cũng đã có giá trị ngàn vào.

Trong phút chốc, tin tức Vân Lộc đại sư là một người trẻ tuổi đã lan ra ngoài, mọi người trong phòng đấu giá đều cảm thấy khiếp sợ, sau đó là kinh ngạc cảm thán, Vân Lộc đại sư thật là một thiên tài hội họa!

Mấy cô gái tuổi không lớn bản đầu chỉ sùng bái Vân Lộc đại sư như thần tượng, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng này lại đột nhiên có xúc động muốn coi Vân Lộc đại sư là chồng mà theo đuổi.

Đặc biệt là tấm hình chỉ lộ ra một phần tư gương mặt, góc cạnh rõ ràng, vừa nhìn là biết đẹp trai rồi.

Cảm giác thần bí như ôm tỳ bà che nửa mặt này thật làm người ta chịu không nổi!

Đám con gái lập tức lộ ra vẻ mặt mê trai, hận không thể xông lên cướp lấy mười tấm ảnh đó để buổi tối ôm gối đầu chui vào ổ chăn mà xem trộm.

Mà khi Khương Lam nhìn thấy bức ảnh này, bà lại nhăn mày lại, lâm vào trầm tư, bởi vì bóng dáng đó có vẻ thực quen mắt, đặc biệt là bộ quần áo trên người Vân Lộc đại sư như đã từng nhìn thấy trước đó.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.