Chương trước
Chương sau
Chương 296

Khi nhìn thấy tin nhắn này, sắc mặt của Lục Vân tối sầm lại. Đúng là chị gái tốt, vừa quay về đã phá hủy hình tượng của em trai.

Tuy nhiên đây vẫn chưa phải là điều tồi tệ nhất, những tin nhắn sau đó của người chị gái bên cạnh mới thực sự khiến hắn đau lòng.

Lâm Thanh Đàn: “Đúng vậy, em ấy chính là đồ tồi. Chị vừa gặp em ấy xong!”

Diệp Khuynh Thành: “Em bảy, em đã biết rõ bộ mặt thật của tiểu Lục Vân rồi sao? Xem ra bí mật này không còn giữa được nữa!”

Vương Băng Ninh: “Cái gì? Chị đang nói gì vậy? Tiểu Lục Vân?”

Sau đó là một tràng dài.

Vương Băng Ninh: “A, hóa ra tiểu Lục Vân vẫn còn sống. Em sẽ lập quay về Long quốc kiểm tra xem có còn vết bớt không!”

Tiêu Thấm: “Hu hu hu, em cũng muốn quay lại nhưng công ty lại không cho em đi. Đúng là phiền phức!”

Liễu Yên Nhi: “Em cần phải chuẩn bị tâm lý. Bây giờ tiểu Lục Vân trở nên hư hỏng, lúc nào cũng nghĩ tới việc lợi dụng người khác, lại còn gọi mình là tu luyện giả, đúng là quá giả tạo!”

Lục Vân thấy chị hai nói vậy thì vô cùng tức giận. Mới mở mắt ra đã nói bậy bạ, chẳng lẽ chị ấy không thấy cắn rứt lương tâm sao?

Hơn nữa, mấy người còn không nghiêm túc tu luyện, lại còn thời gian để tán gẫu nữa sao?

Thật sự quá đáng!

 

Cuộc trò chuyện vẫn được tiếp diễn. Lục Vân không thấy chị năm Sở Dao đâu nhưng lại nhận được lời mời gọi video nhóm.

Lục Vân dứt khoát từ chối.

Vương Băng Ninh: “Chị hai, tại sao chị lại từ chối lời mời gọi video nhóm của em? Có phải chị đang gặp tiểu Lục Vân đúng không?”

Lâm Thanh Đàn giật điện thoại và gửi một tin nhắn: “Không phải chị, là tiểu Lục Vân từ chối tham gia. Hắn nói muốn giữ bí mật cho đến khi các em quay lại…”

Tổng hội từ thiện tỉnh Giang Nam.

Sau khi hội trưởng Phùng Vệ Quang nghe xong lời Thẩm Kim Hoa miêu tả thì tỏ vẻ hoài nghi: “Ông vừa nói, Vân Lộc đại sư chuẩn bị mượn tổng hội từ thiện của chúng ta đấu giá mười tác phẩm mới? Tin tức này có thể tin được không?”

Vân Lộc đại sư đã nổi tiếng nhiều năm như vậy, nhưng một mực vẫn không lộ mặt, lượng tác phẩm cho ra đời cũng cực kì ít, động tĩnh duy nhất trong mấy năm gần đây chính là bức tranh đã gây náo động Giang Thành không lâu trước đây,《 Thịnh Thế Đích Sắc Vi》.

Phùng Vệ Quang không thể không nghi ngờ tin tức đó được.

“Đương nhiên có thể tin được, trên tay của tôi đang có một bức tranh mà Vân Lộc đại sư mới sáng tác, tôi chắc chắn trước giờ anh chưa từng gặp qua.”

Thẩm Kim Hoa lấy bức tranh thiếu nữ lúc trước Lục Vân vẽ tại Thẩm gia ra, hai mắt Phùng Vệ Quang lập tức tỏa sáng nói: “Thật sự là tác phẩm của Vân Lộc đại sư, còn chín bức họa nữa đâu?”

“Vân Lộc đại sư vẫn đang chế tác.”

“Ha ha, thật sự là quá tốt, chỉ đợi sau khi Vân Lộc đại sư hoàn thành các bức họa còn lại, tôi lập tức tổ chức một buổi đấu giá từ thiện.” Phùng Vệ Quang cao hứng nói.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.