Chương trước
Chương sau
Chương 274

Chỉ cần Mã Tam gia thay đổi sắc mặt thì các thế lực tỉnh Giang Nam kiêu ngạo đến mấy cũng bị dọa cho đái ra quần.

Thanh niên này trước mắt thì khỏi cần phải nói nữa, giây tiếp theo tuyệt đối sẽ hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, khẩn cầu mình tha thứ.

Đây là suy nghĩ trong lòng Mã Tam gia.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của ông ta chính là, Lục Vân không những không quỳ xuống, ngược lại còn đầy mặt châm chọc nhìn ông ta và nói, “Ông không nói thì tôi thật sự không biết nên làm thế nào, không bằng ông tới làm mẫu cho tôi xem đi?”

“Thằng nhãi, xương mày ngứa đúng không, có biết tu võ giả có nghĩa là gì hay không?” Thấy thái độ của Lục Vân, Mã Trạch nổi giận gầm lên một tiếng, lại thấy Mã Tam gia vẫy vẫy tay, ý bảo anh ta lui ra, theo sau rất hứng thú mà nhìn Lục Vân và nói, “Người trẻ tuổi, có vẻ mày rất cao ngạo nhỉ?”

Lục Vân không trả lời.

Mã Tam gia tiếp tục nói, “Người trẻ tuổi cao ngạo rất bình thường, nhưng làm quá là đang tự đào mồ chôn mình, mày cảm thấy hôm nay còn ai tới cứu được mày?”

Mã Tam gia cười như không cười, ánh mắt bỗng trở nên sắc bén vài phần, như con dao khoét vào người Lục Vân.

Lục Vân lại không có cảm giác gì, trầm tư một lát rồi nói, “Vì sao phải đợi người tới cứu? Tôi tự cứu không được sao?”

“Tự cứu?”

Hai cha con Mã Tam gia liếc nhau, sau đó nhịn không được ôm bụng cười to.

Mã Trạch suýt cười đến đau sốc hông, nói, “Ha ha ha, thằng nhãi, mày muốn chọc tao cười chết à, đừng nói là cho rằng chút công phu tay chân của mày cũng có thể làm đối thủ của cha tao đi?”

Lúc ở Quế Hoa Viên, Mã Trạch đã nhìn thấy được thân thủ của Lục Vân, quả thật không kém, nhưng tuyệt đối không thể trở thành chỗ dựa để hắn kiêu ngạo.

Cho dù công phu tay chân của người thường lợi hại đến mấy, nhưng ở trước mặt tu võ giả cũng chỉ là trò cười thôi.

“Thực buồn cười sao?”

Khi hai cha con cho rằng đang nghe thấy một trò cười thì câu nói của Lục Vân lại làm tiếng cười của bọn họ đột nhiên im bặt.

“Thằng ranh vô tri, rốt cuộc tao hiểu vì sao Khương Lam chán ghét mày như vậy, bởi vì mày thật sự không biết trời cao đất rộng!”

Ánh mắt Mã Tam gia rốt cuộc cũng trầm xuống, lộ ra bộ mặt hung ác, khí thế bá đạo nặng nề làm Diệp Hướng Vinh cũng phải lui về phía sau vừa rồi lại điên cuồng trào ra.

Oanh!

Trong phút chốc, trong đại sảnh như bị bao phủ trong một bóng ma đáng sợ, ngay cả Mã Trạch cũng nhịn không được hãi hùng khiếp vía.

Nhưng Lục Vân lại đột nhiên cười gian.

“Mã Tam gia, ông có biết vì sao vừa rồi tôi muốn chị Khuynh Thành rời đi không? Đó là vì tôi sợ máu của ông làm bẩn cặp mắt xinh đẹp của chị ấy!”

Lục Vân vừa dứt lời thì chợt vươn chân ra, khí tức bá đạo mà Mã Tam gia phóng ra không những không ép hắn lui bước, ngược lại còn bị dập tắt như tàn đuốc trong gió.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.