Chương trước
Chương sau
Chương 157

Đoàn người ngồi xuống ăn cơm.

Trong bữa tiệc.

Tôn Cẩm Vinh nói chuyện ba câu thì nhắc đến Tôn Tiểu Sở cả ba câu, mặt mày hớn hở nói: “Lục tiên sinh, đừng thấy cháu gái tôi có hơi điêu ngoa, kỳ thật tâm địa vô cùng thiện lương, nếu Lục tiên sinh không chê, sau này có cơ hội mong rằng sẽ dạy dỗ nó nhiều hơn.”

Lời này nói ra.

Lục Vân xem như hiểu được nguyên nhân Tôn Cẩm Vinh mời mình tới ăn cơm, là muốn tác hợp cho mình và cháu gái ông ta.

Cháu gái ông ta mới học cấp ba!

Tôn lão gia tử ông cũng thủ đoạn quá rồi đấy.

Lục Vân chỉ biết giả vờ ngồi ăn để dời sự chú ý của mấy người bọn họ, ai ngờ Tôn Thiên Lỗi cũng nói bóng nói gió: “Lục tiên sinh ưu tú như vậy người, tôi nghĩ chắc chắn sẽ có rất nhiều người thích đúng không?”

Khụ……khụ.

Lúc này, Tôn Tiểu Sở đột nhiên đẩy bát đũa, thở phì phò nói: “Mọi người nói chuyện phiếm với Lục tiên sinh, sao cứ nhắc con mãi thế, thật chán chết được.”

Nói xong cô bé liền đứng lên định rời đi

Tôn Cẩm Vinh cả giận nói: “Cơm còn chưa ăn xong, con muốn chạy đi đâu?”

“Con no rồi.”

Tôn Tiểu Sở trả lời một câu, sau đó liền đeo cặp sách nhỏ chuẩn bị ra ngoài.

Tôn Thiên Lỗi nhíu mày nói: “Hôm nay không phải không có tiết sao?”

“Đừng quản con.”

Tôn Tiểu Sở đùa giỡn nói một câu, nhưng ngay sau đó lại bổ sung nói: “Con hẹn mấy bạn học đi Thiên Đãng Sơn chơi, buổi chiều sẽ về muộn một chút.”

“Con bé này….. a….a….”

Tôn Cẩm Vinh tức giận nói không ra lời, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài một tiếng.

Vốn còn muốn tác hợp một đoạn nhân duyên, kết quả nha đầu điêu ngoa này lại không biết điều, lần này thì xong rồi, Lục tiên sinh nhất định không có ấn tượng tốt với cô rồi.

Tôn Cẩm Vinh cực kỳ thất vọng.

Lúc này lại nghe Lục Vân nói: “Tôn lão gia tử đừng bực tức, để tôi đi theo cô bé ra ngoài!”

Hai mắt Tôn Cẩm Vinh lập tức sáng ngời, mặt mày hớn hở nói: “Vậy làm phiền Lục tiên sinh quan tâm tới Tiểu Sở nhiều hơn.”

Chờ sau khi Lục Vân rời khỏi phòng khách, ba người sáu mắt vui sướng nhìn nhau.

Thì ra Lục tiên sinh thích mẫu con gái này, có hy vọng, có hy vọng ha ha!

Mà bọn họ nào đâu biết, Lục Vân đi theo Tôn Tiểu Sở ra cửa, lại có dụng ý khác.

Bên ngoài.

Lục Vân nhìn làn váy chập chờn của cô gái phía trước, thản nhiên nói một câu: “Tôi khuyên cô hôm nay tốt nhất không nên ra ngoài.”

Tôn Tiểu Sở dừng bước, xoay người thở phì phò trừng mắt nhìn hắn: “Không cần anh quan tâm, Lục – Tiên – Sinh”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.