Chương trước
Chương sau
Chương 129

Lục Vân như trút được gánh nặng, quay đầu nhìn Lâm Thanh Đàn nói: “Chị hai, em nói rồi, chỉ cần có em ở đây, bất luận kẻ nào cũng đừng nghĩ có thể bắt nạt được chị.”

Muốn giết Lý Tuyền rất dễ dàng, nhưng Lục Vân không ra tay, thứ hắn muốn là chân tướng, nếu Lý Tuyền chết rồi chân tướng sẽ mãi bị chôn vùi, ngược lại càng làm ảnh hưởng xấu đến thanh danh của Hạnh Lâm Đường.

“Em trai…..”

Lâm Thanh Đàn rốt cuộc nhịn không được nữa, chảy nước mắt nhào vào trong ngực Lục Vân.

“Chị hai, nhiều người nhìn như vậy, chị khóc sướt mướt như thế, nhìn kìa, trang điểm cũng hoa hết rồi.” Lục Vân an ủi.

Lâm Thanh Đàn nín khóc mỉm cười: “Được được được, chị không khóc.”

Cho đến khi hai hai chị em bọn họ kết thúc màn khóc lóc sướt mướt kia, Dư Hồng Văn mới hậm hực nói: “Lục tiên sinh, xin hỏi, ngài có thể thu tôi làm đồ đệ không?”

Hắn vừa rồi là thật sự cảm thấy tiếc nuối, rõ ràng cũng đã đến châm thứ mười, chỉ còn hai châm cuối, là có thể nhìn thấy đầy đủ phiên bản hoàn chỉnh của Cửu Chuyển Hồi Dương Châm, mặc dù không phải bản thuận, nhưng cũng vui rồi.

Đáng tiếc Lý Tuyền khốn nạn này lại sợ chết như vậy chưa gì đã chịu không nổi.

.

Thật sự là nghiệt đồ, anh không thể vì sự nghiệp y tế mà cống hiến nhiều hơn một chút sao?

Dư Hồng Văn trong lòng oán giận.

Lục Vân nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Dư Hồng Văn, gật đầu nói: “Tôi có thể thu ông làm đồ đệ, cũng có thể đem Cửu Chuyển Hồi Dương Châm truyền thụ cho ông, nhưng có một điều kiện, ông phải ở Hạnh Lâm Đường của chị tôi làm bác sĩ khám bệnh ba năm.”

Mở trung y quán không phải cần hiệu ứng danh y sao, luận danh tiếng, ở tỉnh Giang Nam này, ai so được với quốc y đại sư Dư Hồng Văn?

Chỉ cần có ông ta ngồi ở Hạnh Lâm Đường khám bệnh, không quá nửa tháng, dám khẳng định tên tuổi của Hạnh Lâm Đường tuyệt đối sẽ vang vọng toàn bộ Giang Nam.

Dư Hồng Văn kích động nói: “Tôi đồng ý, chỉ cần Lục tiên sinh chịu thu tôi làm đồ đệ, đừng nói ngồi khám bệnh ba năm, cho dù để lão già này ngồi ở Hạnh Lâm đường ngây ngốc đến chết, tôi cũng nguyện ý.”

Hồ Vĩ Bình ở một bên nhắc nhở: “Thầy, sao còn gọi là Lục tiên sinh nữa?”

Dư Hồng Văn lập tức phản ứng lại, vội sửa lời: “Học sinh Dư Hồng Văn, bái kiến thầy Lục.”

Nói xong ông ta liền muốn quỳ xuống.

Lục Vân vội vàng nâng ông ta dậy, nếu để cho một lão già hơn bảy mươi tuổi quỳ xuống, chắc hắn tổn thọ mất.

Mà Hồ Vĩ Bình liền thông minh, sau khi Dư Hồng Văn gọi xong tiếng thầy, ông ta lập tức quỳ xuống: “Hồ Vĩ Bình, bái kiến sư tổ!”

“……”

Thật đúng là quỷ cơ hội mà.

Không chỉ như thế, hắn còn len lén kéo hai người Triệu Mặc bên cạnh, hai người Triệu Mặc trong nháy mắt hiểu ý, cũng vội vàng quỳ xuống nói: “Bái kiến sư tổ.”

Mà bên kia, vẻ mặt đám người Đinh Vĩnh Phong cũng có chút xấu hổ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.