Chương trước
Chương sau
Chương 6

Chờ cảm xúc của ông Ngô ổn định một chút, Lục Vân mới mở miệng hỏi:

“Ngô gia gia, có phải ông có chuyện gì gạt ta hay không, mười lăm năm trước trận hỏa hoạn kia, không phải ngoài ý muốn, đúng không?”

Ngô Văn Đức lau nước mắt: “Chuyện mười lăm năm trước, đã qua thì cứ để nó qua đi, chỉ cần cháu còn sống là tốt rồi…”

Điều này càng khẳng định suy đoán của Lục Vân, nghiêm túc nói: “Ông Ngô, nếu ông thật sự áy náy với cháu, thì hãy nói hết cho cháu biết, được không?”

Ngô Văn Đức muốn tránh đề tài này, nhưng nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Lục Vân, biết không giấu được, đành phải rủ rỉ nói.

Trận hỏa hoạn mười lăm năm trước kia, thật sự có vấn đề.

Lúc ấy, bất động sản Trác Tuyệt nhìn trúng đất của cô nhi viện Dương Quang, từng nhiều lần tìm được Ngô Văn Đức, muốn ép buộc hắn ký hợp đồng mua với giá thấp.

Nhưng Ngô Văn Đức xương cốt cứng rắn, mặc kệ đối phương dùng thủ đoạn gì, cũng không ký.

Không còn cách nào, người phụ trách bất động sản trác tuyệt đành phải buông ra lời tàn nhẫn, không ký hợp đồng, tự gánh lấy hậu quả.

Kết quả đến ngày hôm sau, cô nhi viện liền bị hỏa hoạn.

Ngô Văn Đức hoài nghi, trận hỏa hoạn kia chính là sự trả thù của bất động sản Trác Tuyệt, chỉ là vẫn không tìm thấy chứng cứ bọn họ phóng hỏa.

Mà sau trận hỏa hoạn đó, Lục Vân liền biến mất.

Ngô Văn Đức cho rằng mình hại chết Lục Vân, cho nên rất nhanh tự nhận lỗi rồi từ chức, hơn nữa còn nhận nuôi một đứa bé không kém Lục Vân bao nhiêu tuổi, cũng chính là Vương Cương.

Ngô Văn Đức đem tất cả áy náy đối với Lục Vân, đều bù đắp lên người Vương Cương, lại không nghĩ tới cương chiều quá mức, ngược lại làm cho Vương Cương trở nên ham ăn biếng nhác, ba ngày hai bữa tìm ông ta đòi tiền.

Trước kia số tiền nhỏ, ông ta cũng không nói cái gì, nhưng là lúc này đây, lại mở miệng muốn hai mươi vạn.

Ngô Văn Đức đương nhiên không có khả năng cho hắn, vì thế liền xảy ra một màn mở đầu kia.

……

Sau khi Ngô Văn Đức kể xong, là một trận yên lặng.

Yên lặng như tờ.

Ngô gia gia ngẩng đầu nhìn Lục Vân một cái, nhất thời hoảng sợ, chỉ thấy trong con ngươi đen kịt của Lục Vân, đang tản ra lãnh quang dọa người.

Bất động sản Trác Tuyệt!

Hại ta xa xứ mười lăm năm! Hại ta suýt nữa táng thân biển lửa! Hại ta suýt nữa mất đi bảy người chị!

Món nợ này, tính như thế nào? Hả???

Trong lòng Lục Vân hừng hực lửa giận, giống như là từ trong địa ngục trồi ra một con ác ma, điên cuồng xé rách thần kinh của hắn.

Ngô Văn Đức sợ hãi, vội vàng lấy tay vuốt ve gò má Lục Vân.

“Hài tử, hài tử, ông nói cho cháu những thứ này, chỉ là không muốn giấu diếm cháu điều gì, không phải muốn cho cháu đi làm chuyện ngu ngốc!”

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.