Lúc đầu Lục Vân không muốn so đo với Trịnh Dương, nhưng tên này cứ mở miệng kêu con rùa này con rùa nọ làm ánh mắt Lục Vân hơi lạnh xuống, cau mày mà nói: "Có người nào từng nói miệng anh rất thối không?"
Miệng thối?
Trịnh Dương nghe vậy thì trêu tức cười một tiếng: "Sao thế, tôi đâm trúng nỗi đau của anh à?"
"Tôi cho anh cơ hội để xin lỗi."
"..." Trịnh Dương thật câm nín.
Biệt hiệu của Hoành Luyện tông sư trong giới tu võ chính là con rùa tông sư, đây gần như đã là sự thật được công nhận.
Trịnh Dương cảm thấy mình chẳng nói sai cái gì cả.
Trong mắt hắn ta thì Lục Vân chính là con rùa.
Một con rùa nhát cáy chỉ biết phòng thủ mà không công kích.
"Nói xin lỗi đi." Lục Vân lại lên tiếng.
"..."
"Nói xin lỗi đi."
"..."
Cuối cùng mặt Trịnh Dương cũng sầm xuống, biểu cảm trở nên hơi dữ tợn, hắn ta gầm nhẹ một tiếng: "Nếu là rùa thì nên có giác ngộ của rùa, đừng nghĩ mình là rồng trước mặt bố mày, con mẹ nó mày hù dọa ai vậy?"
Chát!
Vừa dứt lời, trong tầm mắt của Trịnh Dương bỗng xuất hiện một bàn tay đang nhanh chóng phóng to, cuối cùng quất mạnh vào mặt hắn ta.
"Tôi bảo anh nói xin lỗi, sao anh lại không biết nắm bắt cơ hội vậy?"
Giọng nói lạnh nhạt của Lục Vân vang lên, bước chân hắn đột nhiên đạp mạnh về phía trước rồi lại tát mạnh vào mặt Trịnh Dương.
Chát!
Lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/3377749/chuong-388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.