Chương trước
Chương sau
Đám người nhanh chóng sơ tán đi.

Bởi vì mọi người đã phát hiện hòn đảo đang chìm từ rất sớm, đồng thời ở đây còn có lực lượng của nhiều quốc gia hợp tác lại sơ tán người dân nên toàn bộ quá trình không hề diễn ra tình trạng giẫm đạp lên nhau.

Mọi việc khá trật tự.

Rất nhanh.

Mọi người từ các quốc gia đã thành công về đến du thuyền chở khách hoặc máy bay chiến đấu bay lượn trên đầu để rời khỏi hòn đảo, nhưng mà họ không di chuyển đi quá xa mà đứng đó cách một khoảng để quan sát hòn đảo chìm xuống.

Thứ nhất là bọn họ muốn biết tại sao hòn đảo lại bị chìm.

Thứ hai là họ tò mò tại sao Thiên Sáp Vương vẫn còn ở lại trên đảo.

Ngay lúc này.

Lục Vân là người duy nhất có mặt trên đảo nhỏ giữa Thái Bình Dương kia.

Hắn đứng yên bất động.

Nhưng thật ra tâm trạng của hắn đang vô cùng phấn khích.

Chắc chắn phía dưới hòn đảo này có ẩn chứa thứ gì đó không hề tầm thường, mà hắn biết được vậy là vì hắn đã cảm nhận được thật ra cả hòn đảo này là một trận pháp vô hình.

Có lẽ vì mấy nhát kiếm hắn vừa chém ra khi nãy đã kích trận pháp vô hình này, khiến toàn bộ hòn đảo bắt đầu chìm xuống.

Nước biển dâng lên rất nhanh hay nói cách khác là tốc độ hòn đảo chìm xuống cũng càng lúc càng nhanh. Chỉ thoáng chốc nước biển đã cao đến thắt lưng của Lục Vân, nhưng hắn vẫn chưa có ý định rời đi.

Hắn tin chắc hòn đảo này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.

Ùng ục!

Cuối cùng hòn đảo đã hoàn toàn bị nhấn chìm, hàng loạt gợn sóng dữ tợn kia cũng dần dần bình tĩnh lại.

Cả hòn đảo đã biến mất hoàn toàn.

Như thể nó chưa từng tồn tại.

Mà đồng thời, Thiên Sáp Vương cũng đã biến mất cùng hòn đảo đó.

Thế nhưng lúc này không có người nào tin Thiên Sáp Vương sẽ chết đi dễ dàng như vậy. Người thần kỳ như hắn không thể nào lường trước được bằng những suy nghĩ thông thường, cho dù là dùng cách nín thở dưới nước đi chăng nữa, nói không chừng hắn còn có thể kéo dài được một lúc lâu.

Mà sự thật cũng đúng là như thế.

Lục Vân không chết, nhưng mà hắn đang vô cùng sốc trước cảnh tượng trước mắt.

Ngay khi nước biển ngập tới đầu, Lục Vân đã nhanh chóng nín thở nhưng ngay sau đó hắn phát hiện nước biển bao quanh mình đang rút đi nhanh chóng, tạo thành một thế giới dưới nước khép kín.

Hắn biết đây là tác dụng của trận pháp.

Trước mặt Lục Vân là một bệ đá hình trụ nhô lên một cách kỳ lạ, trên bệ đá có thứ gì đó lơ lửng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu sáng toàn bộ thế giới dưới nước.

Lục Vân mở Pháp Huyền Chân Nhãn ra cố gắng nhìn rõ xem nhưng suýt nữa hắn đã bị thứ ánh sáng sắc bén đó chiếu mù cả mắt.



Bảo vật!

Nó chắc hẳn là bảo vật!

Là một bảo vật ngay cả Pháp Huyền Chân Nhãn cũng không nhìn thấu được!

Tim của Lục Vân lập tức tăng tốc đập nhanh hơn rồi hắn chậm rãi di chuyển về phía bệ đá, không phải hắn không muốn đi nhanh mà là vì bệ đá đang phóng ra một lực đẩy mạnh kinh khủng.

Lục Vân vận chuyển chân khí toàn thân, cố gắng phá vỡ lực đẩy này.

Thế nhưng.

Bước đi của hắn vẫn chậm rãi như cũ.

Hai mươi mét!

Mười mét!

Năm mét!

Càng rút ngắn khoảng cách, tất cả sức mạnh trên người Lục Vân càng thất thoát đi rất nhiều.

Mồ hôi đổ ra như mưa!

Đây là khoảng thời gian khó khăn nhất mà Lục Vân gặp phải kể từ khi trở thành người tu luyện.

Nhưng mà càng như thế, tâm trạng của hắn càng hưng phấn, bởi vì điều đó có nghĩa là bảo vật phía trước chắc chắn là thứ kinh hãi thế tục.

"Ngự Linh Thần kiếm, phá nó cho ta!!"

Lục Vân gầm lên một tiếng, thần kiếm lập tức chém một nhát phá vỡ lực đẩy mạnh mẽ trước mặt.

Nhờ vậy, Lục Vân đã thành công tiến đến vị trí cách bệ đá chừng một mét.

Một mét!

Hai bên chỉ cách nhau chừng một mét!

Bảo vật này sẽ về tay hắn!

Nhưng mà, nhát kiếm này cũng đã tiêu hao gần hết sức lực của Lục Vân, hắn cứng đờ thở dốc tại chỗ.

Mặc dù khoảng cách chỉ còn một mét Lục Vân vẫn không thể nhìn rõ đó là gì.

Thậm chí hắn còn không dám nhìn vật đó quá lâu vì ánh sáng của nó thật sự quá chói mắt.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Bước cuối cùng!

Chỉ còn lại bước cuối cùng!

Lục Vân nghỉ ngơi hồi lâu, đợi sau khi thân thể hoàn toàn ổn định lại hắn tiếp tục bước đi, thử tiến thêm một bước nhỏ thăm dò.



Ầm!

Đột nhiên, một lực đẩy còn đáng sợ hơn lần trước gấp trăm lần điên cuồng lao ra khiến bước nhỏ cuối cùng của Lục Vân còn khó hơn lên trời, thậm chí hắn còn bị đẩy lui về sau bốn năm mét liền.

Khó!

Khó quá!

Lục Vân chưa bao giờ gặp phải khó khăn như thế.

Hắn đành phải tạm thời ngừng việc tiến về phía trước, khoanh chân ngồi xuống tại chỗ. May là trong trận pháp thần bí này có phong tỏa một ít linh khí đủ để Lục Vân ngưng tụ ra chân khí.

Cả thế giới dưới nước bị bảo vật kia chiếu sáng đến mức không thể phân biệt được là ngày hay đêm, khái niệm về thời gian cũng hoàn toàn biến mất.

Lục Vân ngưng tụ chân khí cố gắng tấn công bệ đá kia hết lần này đến lần khác đồng thời cũng thất bại hết lần này đến lần khác...

Lục Vân không còn nhớ rõ mình đã thất bại bao nhiêu lần.

Bảo vật gần ngay trước mắt rồi lại xa tận chân trời, nhưng Lục Vân thực sự không cam lòng từ bỏ như vậy.

Lại một lần nữa nghỉ ngơi và hồi phục lại sức lực.

Chân khí trong cơ thể Lục Vân lại trở về trạng thái tràn đầy.

Lần này.

Hắn lại lao tới vị trí cách bệ đá một mét.

Lực đẩy mạnh mẽ kia vẫn khủng bố như cũ.

"Vân Thiên Thần Quân tôi muốn gì được đó, không người nào có thể ngăn cản, phá - cho tôii!!"

Lục Vân gầm lên, vận dụng hết sức lực toàn thân tiến về phía trước nửa bước nữa, quần áo trên người hắn đột nhiên nổ tung, lực đẩy mạnh mẽ kia nháy mắt hóa thành hàng nghìn lưỡi dao sắc bén rạch hắn thương tích đầy mình.

Roẹt roẹt roẹt!

Trên người hắn có vô số vết cắt, máu tươi điên cuồng chảy ra cuối cùng ngưng tụ thành một thanh kiếm màu đỏ như máu phá vỡ con đường phía trước.

Trên mặt Lục Vân đan xen dữ tợn, đau đớn và điên cuồng, cuối cùng hợp thành vẻ mừng như điên.

Bởi vì.

Cuối cùng hắn cũng chạm tới vật trên bệ đá rồi.

Một cỗ đau đớn kịch liệt như muốn xé rách lòng bàn tay Lục Vân đột ngột xông tới làm cả cánh tay hắn run lên bần bật, Lục Vân có thể cảm nhận rõ ràng có thứ gì đó đang xuyên vào lòng bàn tay mình.

Vừa rút bàn tay về, đồng tử của Lục Vân lập tức co rút dữ dội.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay của hắn đã xuất hiện một dấu ấn có hình dạng tựa như một chiếc gương nhỏ hình thoi.

"Chắc chiếc gương nhỏ này là thứ đã tỏa ra thứ hào quang chói mắt kia, nhưng mà công dụng của nó là gì?"

Lục Vân ngơ ngác nhìn chằm chằm vào chiếc gương hình thoi trong lòng bàn tay. Đang nghi ngờ, hắn đột nhiên cảm thấy toàn bộ thế giới dưới nước đang run lên, vô số ánh sáng trắng rải rác gần đó bỗng nhiên trỗi dậy, điên cuồng ngưng tụ lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.