Chương trước
Chương sau
Giang Thành tháng bảy, nắng như đổ lửa.

Giữa dòng người náo nhiệt, một chàng trai gầy gò lặng nhìn thành phố vừa thân quen vừa xa lạ này.

"Mười lăm năm, rốt cuộc tôi đã trở về, bảy người chị của mình, mọi người có khỏe không?"

Người thanh niên thì thào.

Hắn tên là Lục Vân, vốn là một đứa trẻ mồ côi từ bé lớn lên trong cô nhi viện, lúc ở cô nhi viện hắn có bảy người chị gái không cùng huyết thống, bọn họ xem hắn như người thân trong gia đình vậy.

Trò chơi yêu thích của họ khi còn nhỏ là chơi trò gia đình với Lục Vân, và hứa rằng sau khi lớn lên sẽ cùng nhau gả cho hắn.

Khi đó Lục Vân mới năm tuổi, giọng trẻ con nói, chúng ta không phải trẻ con ba bốn tuổi,nói lời phải giữ lời đó.

Vì thế các chị cùng hắn ngoắc tay, ai đổi ý thì người đó là chó con.

Cứ như vậy, mỗi ngày Tiểu Lục Vân đều hy vọng lớn lên sẽ cưới bảy người chị làm vợ, cho đến khi một ngày trận đại hỏa hoạn ập đến hoàn toàn thiêu hủy cuộc sống của hắn.

Trận hỏa hoạn kia, các chị vốn có thể chạy ra ngoài, nhưng vì trở lại tìm hắn cho nên bị vây ở trong biển lửa.

Tiểu Lục Vân sợ hãi, oa oa khóc lớn.

Cho dù có nguy hiểm như vậy thì chị lớn vẫn ôm hắn vào lòng, nói hắn đừng sợ.

Lửa cháy hừng hực.

Tám đứa nhỏ sợ hãi run rẫy dựa sát vào nhau, rất nhanh đã bị khói đặc sặc hôn mê bất tỉnh.

Khi Tiểu Lục Vân mở mắt lần nữa, hắn vẫn ở trong đám lửa ngùn ngụt kia, nhưng kì lạ là trước mặt hắn chẳng biết lúc nào xuất hiện một lão đạo sĩ.

Lão đạo sĩ đứng trên ngọn lửa hừng hực đỏ đó, quần áo trên người lại không chút cháy xém nào.

Tiểu Lục Vân sững sờ, cho rằng mình bị ảo giác, cho đến khi lão đạo sĩ mở miệng nói: "Ta có thể cứu các chị của ngươi ra ngoài, điều kiện tiên quyết là ngươi phải bái ta làm sư phụ."

Những lời này giống như cọng rơm cứu mạng, Tiểu Lục Vân không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Khi đó hắn còn không ý thức được, cuộc đời của hắn từ nay về sau hoàn toàn thay đổi.

Sau khi rời khỏi viện phúc lợi, lão đạo sĩ mang theo Lục Vân đi tới một đạo quán, dạy hắn y thuật, võ công, linh pháp, thậm chí còn để cho hắn tu luyện một môn vô danh thần công.

Một lần này ngẩn ngơ mười năm đã trôi qua.

Lục Vân mười lăm tuổi, cho rằng cuối cùng mình cũng có thể trở về Giang Thành, ai ngờ lão đạo sĩ lại đem hắn đưa đến chiến trường biên giới.

Lần này chớp mắt một cái lại là năm năm.

Năm năm chinh chiến, đẫm máu chém giết, một tổ chức “Thiên Sáp” cường thế quật khởi.

Thiên Sáp ở khắp nơi, đều là thần tướng, tọa trấn bốn vực, từ nay về sau Long quốc không ai dám phạm.

Mà vương của bọn họ, Vân Thiên Thần Quân, đã sớm lặng lẽ trở lại thời thơ ấu ký ức -- Giang Thành.

……

Lục Vân hồi tưởng lại quá khứ, giống như là nằm mơ.

Thật đấy.

Nếu như không phải việc phát sinh ở trên người mình, những trải nghiệm như vậy cho dù nói ra với bất kỳ ai thì người đó sẽ cảm thấy hắn bị hoang tưởng, bị bệnh thần kinh.



Cô nhi viện Dương Quang.

Vẫn còn ở đây.

Nhưng tâm tình của Lục Vân lại vô cùng phức tạp.

Trận hỏa hoạn mười lăm năm trước, khiến cô nhi viện nhận được sự quan tâm rộng rãi, mạnh thường quân các giới trong xã hội tích cực quyên tặng, xây dựng lại cô nhi viện một lần nữa.

Nhà ngói gạch xanh nhỏ trước kia, bây giờ đã biến thành nhà cao tầng, điều kiện cũng tốt hơn trước kia không ít, nhưng chung quy cũng không còn là nơi Lục Vân quen thuộc nữa.

Nhưng mà, khi Lục Vân nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ngây thơ chất phác của bọn nhỏ, cảm giác xa lạ trong lòng trong nháy mắt tan thành mây khói.

Hắn phảng phất nhìn thấy chính mình, dáng vé cùng các chị lúc nhỏ.

Thì ra hết thảy cũng không thay đổi, viện phúc lợi vẫn là nơi tràn ngập những điều tốt đẹp như trước kia.

Lục Vân tìm được nhân viên gần dó, nói rõ mục đích mình đến đây.

Rất nhanh, một phụ nhân đeo kính lão đi tới trước mặt Lục Vân, nghi hoặc nhìn hắn.

Tôi là viện trưởng viện phúc lợi Dương Quang, xin hỏi cậu tìm ai?

Bà là viện trưởng sao?

Lục Vân có chút sửng sốt.

Trong trí nhớ của hắn, viện trưởng họ Ngô, là một ông lão hiền lành, tuyệt đối không phải người phụ nữ trước mắt này.

Lão phụ nhân gật đầu nói: "Tôi đảm nhiệm viện trưởng đã mười mấy năm, cậu không phải tới tìm tôi sao?"

Cháu tìm ông Ngô.

"Thì ra là tìm lão viện trưởng, ông ấy đã về hưu thật lâu rồi!"

Nghe được Lục Vân tới tìm lão viện trưởng, người phụ nữ bỏ đi hoài nghi đối với hắn, thái độ cũng trở nên thân thiết.

Nhưng Lục Vân lại nhíu nhíu mày.

Ông Ngô sao lại về hưu?

Hơn nữa nghe ý của phụ nhân, Ngô gia gia của hắn mười mấy năm trước đã từ chức viện trưởng.

Chẳng lẽ là bởi vì trận hỏa hoạn kia?

Lục Vân vội vàng hỏi: "Vậy xin hỏi, cô có địa chỉ của ông Ngô không?"

"Có có có, câu đợi một lát, tôi viết địa chỉ cho cậu."

Người phụ nữ xoay người vào nhà, chỉ chốc lát liền cầm một tờ giấy đã viết địa chỉ giao cho Lục Vân.

"Cảm ơn!"

Cầm địa chỉ phụ nhân đưa, Lục Vân đi tới một căn nhà bình thường.

Chỉ thấy một lão già còng lưng tóc bạc phơ, đang quét dọn sân, Lục Vân liếc mắt một cái liền nhận ra, là Ngô gia gia.

Mười lăm năm không gặp, Ngô gia gia lại già đi nhiều như vậy?

Lục Vân cảm thấy chua xót, định bước về phía trước, nhưng một màn phát sinh kế tiếp, lại làm cho lửa giận trong lòng hắn, trong nháy mắt phun ra.

Ngay lúc ông Ngô đang quét dọn, đột nhiên có một thanh niên áo sơ mi hoa dùng sức đẩy ông một cái, mắng chửi nói:



"Lão già kia, tôi biết mấy con đàn bà kia mỗi tháng đều sẽ gửi tiền cho ông, tiền đâu?"

Giữa ban ngày, có cướp bóc!

Lục Vân giận không kềm được, một cái bước dài vọt tới, túm lấy hoa áo sơ mi thanh niên cổ áo quát: "Tiền của người già mà cũng cướp, mày còn là người sao?"

Khụ khụ......

Thanh niên áo sơ mi hoa hiển nhiên không dự liệu được, sẽ có người đột nhiên xông tới, trên mặt xẹt qua một chút kinh hoảng, nhưng rất nhanh lại cố gắng giả bộ trấn định.

"Mày .... mày buông tao ra, đây là chuyện nhà của tao..... Liên quan gì tới mày?"

Chuyện nhà?

Lúc này đến phiên Lục Vân nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía ông Ngô.

Ngô gia gia vẻ mặt bi ai, thở dài một tiếng: "Tiểu tử, nó đúng là không phải cướp, nó tên là Vương Cương, là con nuôi của ta.”

Vương Cương?

Vương Cương!

Lục Vân nhìn chằm chằm thanh niên áo sơ mi hoa trước mắt một hồi, cuối cùng cũng nhận ra hắn.

Trách không được có một tia cảm giác quen thuộc như vậy, hóa ra là khi còn bé tên này thường xuyên bắt nạt mình, sau đó bị các chị chạy đến đập cho một trân – Vương Cương.

Sao tên này lại được Ngô gia gia nhận nuôi?

Lục Vân nhất thời thất thần.

Vương Cương nhân cơ hội thoát khỏi tay hắn, ho khan kịch liệt, hồi lâu mới thở phào.

"Tên khốn, ai mượn mày xen vào việc của người khác? Đã biết đây là chuyện nhà của tao, còn không mau cút đi!"

Vương Cương hung tợn trừng mắt nhìn Lục Vân, sau đó lại lớn tiếng gào lên với Ngô Văn Đức:

"Lão già kia, ông thu dưỡng tôi, không cho tôi ăn ngon, không cho tôi mặc đẹp, không cho tôi ở nhà lầu xe hơi ông thu dưỡng tôi làm gì?"

"Tiền mấy con đàn bà kia gửi cho ông đâu, lấy ra đây, giấu làm gì, muốn mang vào trong quan tài tiêu sao?"

"Tôi xem ông cũng sống không được mấy năm, tương lai còn phải dựa vào tôi chăm sóc lúc cuối đời, số tiền này ông không cho tôi dùng thì cho ai dùng?"

Vương Cương càng nói càng quá đáng.

Thân hình của Ngô Văn Đức run rẩy kịch liệt, nhưng cũng chỉ yên lặng cúi đầu, thừa nhận lời chửi rủa của Vương Cương.

Thấy một màn như vậy, Lục Vân cuối cùng không thể nhịn được nữa, giơ tay tát một cái.

Bốp!

"Cái tát này, đánh mày ăn nói mất dạy, không tôn trọng người lớn!"

Bốp!

"Cái tát này, đánh mày lấy oán trả ơn, sống uổng phí cuộc đời!"

Bốp!

"Cái tát này, đánh mày có mắt không tròng, không biết trước sau!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.