“Từ Quốc Bân, có lẽ ông cho rằng có thể giết chết Lục Vân tôi dễ như trở bàn tay, nhưng ông làm sao biết, trong mắt Lục Vân tôi, Từ gia các người không khác gì con kiến hôi.”
Lục Vân đi tới trước mặt Từ Quốc Bân, nhẹ giọng nói một câu.
Bùm!
Từ Quốc Bân mạnh mẽ lùi lại một bước, sau lưng đụng vào góc bàn, đau đến nhe răng trợn mắt.
Nhục nhã!
Hắn đường đường là người cầm quyền Từ gia, lại bị một câu nói của một tên hỉ mũi chưa sạch dọa lui.
"Tôi... tôi thừa nhận cậu rất có bản lĩnh, nhưng có bản lĩnh thế nào thì cuối cùng cậu cũng chỉ có một mình, chẳng lẽ cậu còn có thể đối nghịch với toàn bộ Từ gia tôi hay sao?"
Từ Quốc Bân ổn định tâm thần, thẹn quá hóa giận rống to một tiếng.
Mọi người chung quanh sợ ngây người, lấy lại tinh thần tập trung nhìn về hai người bọn họ.
Bọn họ vừa rồi thấy Lục Vân thân thủ cao minh như vậy, toàn bộ đều bị dọa cho choáng váng.
Một người đánh với mười mấy bảo tiêu, lại còn không hao tổn một cộng lông nào, đây xác định không phải đang đóng phim?
Nhưng mà khiếp sợ thì khiếp sợ, lời nói của Từ Quốc Bân, bọn họ vô cùng tán thành.
Lục Vân có thể đánh cũng chỉ đánh được một người mà thôi, Lục Vân có thể thắng cùng lắm cũng chỉ hơn mười bảo tiêu, hắn có thể đánh thắng hơn một trăm bảo tiêu sao ?
Còn nói cái gì Từ gia là con kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/2994098/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.