Ánh mắt thù hận, nhìn tới.
Không riêng gì Chu Vinh, còn có tất cả người yêu thích thư họa ở đây, bao gồm Hàn lão.
Giống như bọn họ đem nguyên nhân Chu Hồng Viễn phát bệnh, toàn bộ quy cho Lục Vân.
Đều là bởi vì hắn, một buổi giao lưu hội hội giờ bởi vì hắn mà bị hủy.
Còn có nữ nhân Liễu Yên Nhi đáng chết kia.
Sau này hội giao lưu thư họa, nên ngăn chặn hai người bọn họ, đem bọn họ kéo vào sổ đen.
Khụ khụ......
Đột nhiên một trận ho khan vang lên, Chu Hồng Viễn tỉnh táo lại, màu đỏ thẫm trên mặt cũng đã bớt đi.
Mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Hồ Vĩ Bình thu hồi châm, thần sắc lạnh như băng nói: "Vừa rồi, tôi nghe thấy có người nghi ngờ y thuật của tôi?"
Hắn đã sớm nghe thấy câu nói kia của Lục Vân, nhưng bởi vì đang thi châm, không được phân tâm, cho nên không lập tức bác bỏ ngay.
Hiện tại, Chu Hồng Viễn đã tỉnh.
Hồ Vĩ Bình rốt cục có thể phân tâm răn dạy Lục Vân.
Trình độ chuyên môn của hắn, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào đến nghi ngờ.
Mọi người xung quanh vốn bất mãn với Lục Vân, thấy Hồ Vĩ Bình so đo với hắn, đều lộ ra vẻ mặt vui sướng khi có người gặp họa.
“Không phải nói châm pháp của Hồ Vĩ Bình sai sao, hiện tại Chu Hồng Viễn đã tỉnh, xem cậu giải thích như thế nào.”
Nhưng Lục Vân không có để ý tới ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/2994082/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.