“Long Môn trận đã qua, anh định thế nào?”
Những lời này, giống như lời của ác ma, đem gan mật Hồ Siêu dọa đều sắp nứt ra.
Lục Vân lúc này, đang đứng ở trước mặt hắn, chăm chú nhìn hắn, đôi mắt đen nhánh lạnh lẽo kia, giống như là Cửu U Địa Ngục nhìn không thấy đáy.
Toàn thân Hồ Siêu đều bị một cỗ sợ hãi bao vây.
Hôm nay, rốt cuộc hắn trêu chọc tới ai rồi a!
Bên cạnh.
Hồ Vĩ Bình thình thịch một tiếng ngã xuống đất, trước khi mất đi ý thức, còn không quên phát ra một tiếng nói nhỏ thống khổ: "Lục tiên sinh...xin....lỗi."
Ngay sau đó.
Hồ Siêu cũng quỳ trên mặt đất, bang bang bang bang đem đầu đập trên sàn nhà gõ.
Anh ta không biết tại sao cha mình lại sợ Lục Vân.
Nhưng mà...
Anh ta thật sự bị khí thế khủng bố của Lục Vân dọa cho sợ, có đôi khi sợ hãi của một người, thật sự sẽ bị lây nhiễm.
Trong phòng, tất cả mọi người nín thở ngưng thần, chỉ có tiếng Hồ Siêu điên cuồng dập đầu trên sàn nhà thanh, cho đến khi giống cha của anh ta không chịu nổi nữa mà ngất đi.
“Chuyện gì xảy ra? Người nào ăn gan hùm mật gấu dám gây sự ở Bách Vị Cư của tôi?”
Đột nhiên, một thanh âm của người đàn ông trung niên từ ngoài cửa vang lên, ngay sau đó liền thấy một đám người bận đồ den, dẫn đầu vọt vào phòng.
“Ông chủ Ngô, người gây chuyện là hắn, mau bắt hắn lại đánh một trận đi!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/2994041/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.