Nghe được câu hỏi của Lục Vân, cơ thể của Trần Bình khẽ run lên, ông ta do dự không nói.
Quả nhiên có điều gì đó kỳ lạ!
Ánh mắt của Lục Vân đột nhiên trở nên lạnh lùng, trên mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm nghị, hắn quát: “ Nếu như ông không muốn Trần gia bị diệt thì tốt nhất ông nên giải thích rõ chuyện xảy ra vào 15 năm trước cho tôi.”
“Ngài Lục, xin hãy tha mạng cho tôi!”
Trần Bình dập đầu xuống đất và nói với giọng run run: “Người phóng hỏa 15 năm trước là tôi nhưng đó không phải là chủ ý của tôi mà là….Mà là có người đã ra lệnh cho tôi làm điều đó.”
“Tôi biết ngay là có điều gì đó mà. Rốt cuộc là ai đã ra lệnh cho ông, mau nói cho tôi biết!” Lục Vân quát lớn.
“Tôi không biết…”
Trần Bình tái mặt, ông ta lắc đầu.
Lục Vân bước tới và đá thẳng vào đầu ông ta, hắn tức giận nói: “Đã sắp chết tới nơi rồi mà ông vẫn còn muốn bao che cho kẻ đứng sau. Tôi thấy có vẻ như ông không quan tâm tới mạng sống của mọi người trong Trần gia thì phải.”
Trần Bình lăn lộn trên mặt đất và sợ hãi cầu xin sự thương xót: “Mong ngài Lục hãy bình tĩnh, không phải là tôi muốn bao che mà là vì tôi thực sự không biết danh tính của người đó!”
Bốp!
Lục Vân lại đá ông ta thêm một phát, trong mắt hắn lộ ra sát khí: “Ông dám lừa tôi sao? Nếu như ông thật sự không biết danh tính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/2993661/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.