Chương trước
Chương sau
Đó là một người phụ nữ có dáng người siêu gợi cảm, tuổi mới ngoài ba mươi, rõ ràng đang ở trong độ tuổi của một phụ nữ trẻ trung nhưng lại cứ cố ăn mặc chưng diện như một quý bà từng trải, tóc dài búi cao, đeo vàng đeo bạc.

Chỉ có điều phần kẻ mắt của bà ta lại kẻ rất thô dày, cả mười ngón tay đều được sơn không thiếu ngón nào, bộ dạng kiểu vầy khiến người ta cảm thấy bà ta như đang làm quá, cố tình làm lố mình lên.

Nghe người phụ nữ đó nói muốn Lục Vân trị bệnh cho cha mình thì Thẩm Tử Hiên khó hiểu mà hỏi:

"Chị Linh à, tại sao lại muốn vậy?"

Người phụ nữ cười khẩy nói: "Cha cậu bây giờ cứ như sắp làm ma đến nơi rồi ấy, cái kiểu đó sợ rằng cũng không sống được bao lâu đâu, tình hình bệnh tật xuống dốc trầm trọng như vậy rồi, cùng lắm chúng ta không trả tiền là xong."

Lời này tuy thô nhưng thật.

Thẩm Tĩnh Nghi liếc nhìn người phụ nữ này, vẻ mặt của của bà ta chứa vài phần chán ghét.

Người phụ nữ này tên là Từ Tuệ Linh, bà ta là vợ hai của Thẩm Kim Hoa cưới về sau khi vợ cả qua đời chưa bao lâu, bà ta trên danh nghĩa cũng là mẹ kế của Thẩm Tĩnh Nghi.

Hai người họ bình thường rất không hợp nhau.

Còn về phần Thẩm Tử Hiên, vì bà ta chênh lệch tuổi tác không quá nhiều với mình cho nên anh ta vẫn thường quen gọi bà ta là chị Linh.

Từ Tuệ Linh đi dọc theo cầu thang xuống, sau đó bà ta chỉ thẳng Lục Vân bằng những ngón tay được sơn đỏ sẫm của mình và nói: "Bây giờ tôi cho phép cậu chữa bệnh cho chồng tôi, nhưng đã thỏa thuận trước rằng nếu chữa không khỏi thì chúng tôi sẽ không trả tiền khám bệnh.”

“Hở?"

Lục Vân yên lặng nhìn bà ta, khóe miệng đột nhiên dâng lên một nụ cười giễu cợt, nói: "Muốn tôi chữa là tôi phải chữa cho sao?”

Sắc mặt Từ Tuệ Linh sốc đến nỗi cứng đờ, một lúc sau mới khịt mũi nói:

"Xem ra cậu thật đúng là một tên lang băm, vừa nghe chữa không khỏi không trả tiền thăm khám đã rối cả lên không dám chữa bệnh cho chồng tôi rồi, thanh niên sức dài vai rộng làm gì không làm mà lại đi lừa người làm gì hả?”

Bà ta nhìn Lục Vân với vẻ đầy khinh bỉ.

Lục Vân vốn muốn rời đi không thèm nghe làm gì cho mệt, nhưng đột nhiên hắn có một chủ ý mới chợt lóe lên, thế là hắn mỉm cười nói:

“Muốn tôi chữa cho cũng đơn giản thôi, nhưng nếu tôi chữa khỏi được bệnh cho Thẩm Kim Hoa rồi thì phí chữa trị sẽ là một nửa tài sản của Thẩm gia mấy người, thế nào hả?”

“Cái gì, một nửa tài sản!”

Ba người đều kinh ngạc tột đột mà hét lên.

Thẩm Tử Hiên nắm chặt tay lại một cách thô bạo và gầm lên nói như quát: "Ai cho anh cái dũng khí để nói ra mấy lời đó vậy? Muốn một nửa tài sản của Thẩm gia chúng tôi sao? Nằm mơ đấy à?”

Lục Vân hoàn toàn phớt lờ anh ta, hắn chỉ tập trung nhìn Từ Tuệ Linh, ánh mắt hắn tràn đầy sự khiêu khích.



Từ Tuệ Linh biến sắc, thật không biết Lục Vân rốt cuộc lấy tự tin ở đâu ra mà dám mạnh miệng nói ra lời đề nghị kinh khủng như vậy.

Bà ta còn chưa kịp nói gì thì Thẩm Tĩnh Nghi bên này đột nhiên nói:

"Đồng ý, nếu anh thực sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha tôi thì tôi sẵn sàng chia cho anh một nửa gia sản của Thẩm gia.”

“Chị à!”

"Câm miệng! Lẽ nào mày muốn trơ mắt ra nhìn cha chết vì bệnh sao?”

Thẩm Tử Hiên vừa muốn nói gì tiếp thì đã bị Thẩm Tĩnh Nghi hung hăng quát át luôn cả tiếng, anh ta không dám ho he nửa lời.

Lục Vân nhìn Thẩm Tĩnh Nghi dò xét thật sâu, sau đó quay lại nhìn Từ Tuệ Linh rồi cười vẻ thích thú:

“Bà lớn bằng ngần ấy tuổi rồi mà lại không quyết đoán bằng một cô gái nhỏ.”

Từ Tuệ Linh lập tức giận, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, bà ta suy nghĩ một chút sau đó cười lạnh nói:

"Tôi có thể đáp ứng yêu cầu của cậu, nhưng nếu cậu thực sự không chữa được khỏi bệnh thì tôi xin mạn phép giữ lại hai tay hai chân cậu ở Thẩm gia này.”

Ba ta vừa nói ra những lời này, ngay cả hai chị em Thẩm Tĩnh Nghi cũng bị nổi cả da gà, dọa cho sợ toát mồ hôi.

Bởi vì hành động này thực sự quá ác độc.

Nếu Lục Vân thật sự có thể chữa khỏi bệnh cho cha bọn họ, cho dù quyên luôn một nửa tài sản thì cũng đáng, nhưng nếu không chữa được thì cùng lắm trả cho hắn chút tiền thăm khám là được rồi chứ hà cớ gì phải chặt chân chặt tay người ta xuống.

Ấy vậy mà.

Lục Vân khi đứng trước sự gây khó dễ đến phát sợ kia của Từ Tuệ Linh vẫn có thể cười tủm tỉm nói:

"Không thành vấn đề, nếu chữa không được, tôi tình nguyện chặt đứt tay chân."

"Ha ha, hy vọng cậu nhớ kỹ câu nói này."

Hứa Tuệ Linh cười lạnh nói, sau đó đưa Lục Vân lên lầu, đi tới phòng của Thẩm Kim Hoa

Hiện tại ông ta vẫn đang nằm ở trên giường bất động, hơi thở vô cùng yếu ớt, giống như đã bước nửa chân vào quan tài rồi vậy.

Lục Vân nói: "Lúc tôi chữa trị không thích có bất luận kẻ nào đến quấy rầy, thế nên vẫn mong mọi người đi ra ngoài trước đi, cũng đừng đứng ở cửa nghe lén, bằng không, nếu như xảy ra chuyện gì thì mấy người tự chịu trách nhiệm.”

“Xí, làm màu thấy ớn!”



Thẩm Tử Hiên khinh thường cắt ngang, nhưng vẫn đi Từ Tuệ Linh và Thẩm Tĩnh Nghi rời khỏi phòng.

Lục Vân đi đến cửa và đứng một lúc, xác nhận rằng họ đã xuống lầu cả thì hắn mới quay lại và đóng cửa.

Khi đến bên giường, Lục Vân bắn ra một luồng ánh sáng màu xanh quét một vòng xung quanh phòng sau đó cuối cùng ánh sáng đó đáp xuống người Thẩm Kim Hoa.

Khi cơ thể được quét dưới con mắt huyền pháp, Lục Vân thấy rằng giữa lông mày của Thẩm Kim Hoa có tà khí, nó còn đậm hơn so với trước kia, phỏng chừng chỉ cần thêm vài tiếng nữa thôi là ông ta phải trút hơi thở cuối cùng rồi.

"Gặp được tôi coi như ông còn có phước đấy!”

Lục Vân lấy một tờ giấy màu vàng từ trong túi ra, đây chính là giấy hắn đã mua được ở cửa hàng sau khi nhận được cuộc gọi của Thẩm Tĩnh Nghi.

Ngay sau đó, hắn dán tờ giấy màu vàng lên hàng lên lông mày của Thẩm Kim Hoa.

Đầu ngón tay của Lục Vân khẽ chuyển động, thoáng chốc đã thấy một đạo phù ngưng tụ hiện ra trong không trung và hòa vào lá bùa.

Ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng thở hổn hển, lá bùa cũng theo đó biến mất trong nháy mắt, cùng lúc đó ngay mũi xuất hiện một mùi hôi khét khét và vô cùng khó chịu tỏa ra.

Lục Vân nhìn một cách chuyên tâm mà ghim vào huyệt đạo trên đầu của Thẩm Kim Hoa vài nhát kim.

Mười lăm phút sau, Thẩm Kim Hoa mở mắt ra , giọng nói vẫn còn có chút yếu ớt nói:

"Lục thần y…”

"Đừng nói gì cả, nghe tôi nói trước!"

Lục Vân ngắt lời ông ta nói: "Ông không phải bị bệnh gì quá lớn, mà là do sát khí từ tà linh. Có người cố ý dùng tà thuật làm hại ông, và cái thứ tà vật đó đang được giấu trong gối của ông đấy."

Nghe thấy điều này, mặt mày Thẩm Kim Hoa sợ hãi tái nhợt, ngay sau đó ông ta vội vàng chống cơ thể của mình ngồi dậy để kéo chiếc gối ra, xé chiếc gối bông ra và tìm thấy một miếng ngọc màu đỏ máu.

Miếng huyết ngọc đó chỉ to bằng lòng bàn tay, lại được giấu trong gối bông rất kỹ nên hoàn toàn không cảm nhận được nó.

Thẩm Kim Hoa vẻ mặt u ám nói:

“Chả trách lúc trước Lục thần y đã nói với tôi là nên để ý đến những người xung quanh mình, hóa ra có người thật sự muốn giết tôi, nhưng người đó là ai chứ?”

Người duy nhất có thể chạm vào gối của ông ta là bảo mẫu ở nhà và một vài người thân thiết trong nhà thôi.

Lục Vân mỉm cười và nói: “Không khó để tìm ra người đó là ai, chỉ cần ông Thẩm chịu hợp tác với tôi để diễn một vở kịch là đủ rồi.”

“Vậy đành làm phiền Lục thần y rồi.”

Thẩm Kim Hoa vô cùng cảm kích và biết ơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.