"Oanh——"
Hoàng Mi đại tiên mất cảnh giác, bị một cú đá đạp bay trở lại phòng khách, thảm thiết kêu lên một tiếng, khi nhìn thấy dáng người ở ngoài cửa, ánh mắt của ông ta đột nhiên trợn trừng to lên.
"Là mày!!"
Hoàng Mi đại tiên làm sao có thể quên Lục Vân được chứ.
Lúc đầu trên núi Thiên Đãng ở Giang Thành, chính tên này đã phá hỏng việc tốt của ông ta, thậm chí còn tiêu diệt tên yêu tinh hung hãn của ông ta.
Không ngờ tới.
Hôm nay lại gặp nhau.
Quả nhiên, không phải oan gia thì không gặp nhau!
Hoàng Mi đại tiên sau một hồi hoảng hốt ngắn ngủi, ông ta rất nhanh ổn định lại tinh thần, cười lạnh nói: "Hóa ra là mày đã bố trí cạm bẫy, chỉ là chờ tao cắn câu thôi, thật tốt quá, gậy ông đậy lưng ông?"
"Gậy ông đập lưng ông?"
Lục Vân nhìn ông ta, lập tức cười khẽ một tiếng rồi nói: "Hoàng Mi ác nhân, ông tự cao tự đại quá rồi. Cái này không phải gọi là gậy ông đập lưng ông mà phải gọi là bắt rùa trong hũ!"
"Mày——"
Hoàng Mai đại tiên vô cùng tức giận.
Lời này của Lục Vân không phải có ý là nói ông ta là rùa đen ngu ngốc sao?
"Thằng nhóc thối, tao không rảnh đâu mà tranh luận cùng mày, ha ha, mày cho rằng muốn giữ Hoàng Mi đại tiên tao lại dễ dàng như vậy sao? Nằm mơ đi!"
Hoàng Mi đại tiên cười lạnh hai tiếng, đột nhiên lắc người một cái, trong nháy mắt đã túm lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/2993636/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.