Ba người nhìn thấy Lục Vân ở trong sương độc do sư phụ của mình bào chế lâu như vậy mà vẫn hoàn toàn bình an vô sự thì không khỏi sợ hãi đến nỗi tái xanh mặt mày.
“Chẳng lẽ các hạ là Hóa Cảnh Tông Sư sao?”
Bọn họ kinh hồn bạt vía ú ớ hỏi câu này.
Bọn họ hỏi vậy là bởi vì, chỉ khi tu luyện đạt tới trình độ Hóa Cảnh Tông Sư mới có khả năng dồn nội lực từ bên trong để đánh ra ngoài, không những thế những người đạt tới trình độ đó còn có thể tự tạo cho mình một lá chắn bảo vệ quanh mình, như vậy có thể dễ dàng ngăn cản sương độc thâm nhập.
Và nếu thực sự Lục Vân là Hóa Cảnh Tông Sư thì sư đệ của bọn họ không chết mới lạ ấy.
Thế mà Lục Vân bên này sau khi nghe mấy lời đó của bọn họ thì chỉ nhẹ nhàng thổ ra một câu:
“Trình độ Hóa Cảnh Tông Sư khi đứng trước mặt tôi thì chẳng khác nào một hạt bụi.”
Hít----!
Ba người họ hít một hơi lạnh cố trấn áp bản thân.
Bởi vì chỉ đơn cử tới Hóa Cảnh Tông Sư thôi cũng đã là một cường giả mà bọn họ không thể với kịp rồi.
Thế mà trong miệng của người thanh niên này, trình độ đó chỉ là rác rưởi bụi bặm thôi.
Hắn là đang quá mức kiêu ngạo hay thực sự có năng lực mới dám nói ra điều đó đây?
Ba người họ đều sửng sốt vô cùng.
Nhưng đúng lúc đó, họ đột nhiên nghe thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/2993626/chuong-97.html