Lục Vân khi mới 5 tuổi đã bị người sư phụ đạo sĩ kia cắp đi, làm gì có cơ hội được đi học này nọ cơ chứ, vì vậy những kiến thức hiện tại trong đầu hắn hiện giờ toàn là do sư phụ truyền dạy cho hắn từ trong đạo quán.
Cho nên việc hắn nói mình không được đi học là chuẩn không cần chỉnh.
Nhưng khi nghe Lục Vân nói như vậy, hai vợ chồng nhà Diệp Hướng Vinh với của Âu Dương Minh Hạo kia đều sốc vô cùng, biểu cảm bỗng chốc cũng mang vẻ khinh thường dè bỉu.
Nhất là u Dương Minh Hạo, anh ta lúc này cảm giác mình ưu tú xuất sắc hơn nên càng tự đắc.
Khương Lam cười đầy miệt thị rồi nói:
“Vậy có nghĩa cậu là thằng mù chữ sao?”
Tuy trước đó con gái cũng nói qua là đừng nên động tới Lục Vân rồi, nhưng Khương Lam thật sự không thể nào không động được, bởi vì không ngờ lại có một người chưa từng đi học trong thời đại này nữa.
Chẳng lẽ cậu này không biết chuyện nghĩa vụ chín năm được học hành miễn phí sao?
Giờ kể cả đúng là lớn lên ở trại trẻ mồ côi đi chăng nữa cũng làm gì có chuyện không được đi học chứ?
Thế nên cái kiểu của Lục Vân người ta chỉ có thể hiểu theo một cách đó chính là, tự bản thân hắn không muốn đi học, hoặc dễ nói hơn là chẳng tiếp thu nổi kiến thức vào đầu.
Đúng là tự làm tự chịu mà thôi! đáng đời.
Lục Vân không hề tức giận khi phải đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/2993612/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.