Chương trước
Chương sau
Khi Khương Lam chạy tới biệt thự Lục Nhân thì Lục Vân đang ngồi trong phòng khách xem TV, mà Diệp Hướng Vinh lại đứng bên cạnh cẩn thận hầu hạ.

Diệp Khuynh Thành thấy tình cảnh này thì vẻ mặt muốn quái lạ bao nhiêu có quái lạ bấy nhiêu.

Rốt cuộc cha mình làm sao vậy? Cho dù đã biết tiểu Lục Vân là nhân vật ghê gớm, nhưng cũng không cần thiết ăn nói khép nép đứng bên cạnh bưng trà đổ nước như vậy mới đúng?

Cha là người cầm quyền của Diệp gia đấy!

Nhìn thấy Khương Lam vào cửa, Diệp Khuynh Thành đột nhiên giật mình, cô biết với tính cách cứng rắn của Khương Lam, nếu nhìn thấy dáng vẻ của cha thì nhất định sẽ giận tím mặt.

Nhưng, nằm ngoài dự đoán của Diệp Khuynh Thành chính là, Khương Lam vào cửa không những không quở trách Diệp Hướng Vinh, ngược lại còn chủ động chạy tới đổ một ly trà rồi đưa cho Lục Vân, cười làm lành và nói: “Lục Vân, con rể cưng của mẹ, trước kia đều là mẹ sai, trách mẹ có mắt không tròng, con đừng để ý!"

Diệp Khuynh Thành đột nhiên mở to đôi mắt.

Hôm nay rốt cuộc cha mẹ làm sao vậy?

Hành vi của cha khác thường còn chưa tính, sao cả mẹ cũng như thay đổi thành người khác, thậm chí còn quá đáng hơn cả cha, còn mở miệng nói một câu ‘Con rể cưng của mẹ’.

Tiểu Lục Vân trở thành chồng cô từ khi nào?

Diệp Khuynh Thành không thể tin nổi, đi đến phía sau Lục Vân chuẩn bị nhéo tai hắn, hỏi một câu: “Có phải em rót canh mê hồn gì cho cha mẹ chị hay không?"

Ai ngờ tay vừa vói qua, lại đột nhiên nghe thấy hai tiếng hét phẫn nộ cùng vang lên.

Diệp Hướng Vinh: “Không được vô lễ với Lục thần y!"

Khương Lam: “Không được vô lễ với Lục thần y!"

Diệp Khuynh Thành ngơ cả ra, nghi ngờ không ngừng nhìn đảo qua ba người, hoàn toàn không hiểu ra sao.

Chẳng lẽ ba người này đang diễn kịch ở chỗ này?

Nhìn cũng không giống, lấy tính cách của mẹ, không hạ thấp tiểu Lục Vân đã không tồi, sao có thể nhàm chán đến mức diễn kịch với hắn như vậy?

Diệp Khuynh Thành còn tưởng rằng mình xuyên đến thế giới song song có một gia đình hài hòa, thật là một đám người quái quái lạ lạ.

Lúc này Khương Lam nói: “Con rể ngoan của mẹ, con xem chúng ta đều là người một nhà, con cũng không đành lòng nhìn cha vợ như vậy…Đúng không?"



Lục Vân cố gắng nhịn cười mà nói: “Bác Khương, sao bác lại nói vậy, chị Khuynh Thành là chị chứ không phải vợ tôi, sao các người lại đột nhiên trở thành cha mẹ vợ của tôi được?"

"Con rể, con nói vậy là khách sáo quá, cha mẹ đều nhìn ra chuyện giữa con và Khuynh Thành, chỉ là sớm hay muộn thôi." Khương Lam nói.

Lục Vân lộ ra vẻ uể oải mà nói: “Ai, vẫn là bác Khương lợi hại, liếc một cái đã nhìn thấu tâm tư của cháu, nhưng cái này không phải do một mình cháu nói là tính được!"

Khương Lam lập tức hiểu ra ý của hắn, quay đầu hỏi Diệp Khuynh Thành: “Khuynh Thành, nói cho mẹ có phải con thích Lục Vân hay không?"

"A?"

Diệp Khuynh Thành đang không hiểu tại sao cha mẹ đột nhiên như thay đổi thành một người khác, nghe thấy Khương Lam hỏi vậy thì lập tức sửng sốt, vội trả lời: “Đương nhiên là con thích tiểu Lục Vân, bởi vì cậu ấy là em của con!"

"Thật sự chỉ đơn giản là em trai à?"Khương Lam tiếp tục hỏi.

"Đương…." Diệp Khuynh Thành muốn nói ‘Đương nhiên’, nhưng chữ ‘ nhiên ’ còn chưa nói ra khỏi miệng thì đã đối diện với ánh mắt chất vấn của Khương Lam, trái tim lập tức rối loạn.

Sao cô có thể không thích Lục Vân chứ!

Không thích Lục Vân thì tại sao khi nhìn thấy Lục Vân mập mờ với đám chị em thì trong lòng lại chua lòm?

"Con..."

Nữ giám đốc Diệp Khuynh Thành ngày thường cao ngạo bá đạo lúc này giống như cô gái bị vạch trần tâm sự, nói cũng nói không rõ, gương mặt đỏ bừng, trộm ngắm Lục Vân một cái, phát hiện hắn đang mang vẻ mặt hài hước nhìn mình. Trong lòng cô càng xấu hổ.

Kết quả chính là, cô thẹn quá thành giận xông lên đè Lục Vân xuống hành hung, vợ chồng Diệp Hướng Vinh kéo lại thế nào cũng không được.

"Mau nói mau nói, rốt cuộc em đã làm gì cha mẹ chị? A!"

Diệp Khuynh Thành nắm gối ôm lên đập một trận vào Lục Vân, một mặt là thật sự không biết cha mẹ đã xảy ra chuyện gì, mặt khác lại mượn hành động này để che giấu ngượng ngùng trong lòng.

Dù sao người ta cũng là nữ thần cao ngạo!

Cho dù muốn chị thừa nhận thích em cũng không sao, nhưng em không thể dùng vẻ mặt hài hước như vậy nhìn chị, làm chị thật mất mặt biết không hả?

Cho nên hôm nay phải lập lại địa vị trong cái gia đình này!

Diệp Khuynh Thành trút giận chừng hai phút mới ngừng lại được, cuối cùng còn không quên nhéo mạnh vào eo Lục Vân một cái, tiếp theo đỏ mặt mà trở về phòng mình, dùng chăn che đầu lại.



Lục Vân: “…”

Em chưa nói gì cả, sao tự nhiên lại bị ăn một trận đòn thế này?

Diệp Hướng Vinh cười gượng mà nói: “Ha hả, hai vợ chồng là như vậy, cãi nhau ầm ĩ mới là cuộc sống, bác với bác gái của cháu cũng như vậy."

Chát!

Khương Lam tát một cái lên đầu ông ta, cả giận quát: “Cái gì mà bác gái?"

"Ha hả." Diệp Hướng Vinh vội vàng cười xấu hổ, sửa miệng nói: “Cha với mẹ của con cũng như vậy, đánh là yêu mắng là thương, đầu giường đánh nhau cuối giường hòa, vậy mới là vợ chồng."

Lần đầu tiên Lục Vân phát hiện đôi vợ chồng này cũng có điểm đáng yêu.

"Được rồi, tuy rằng một vài hành vi trước đó của hai người làm tôi cảm thấy thực khó chịu, nhưng biểu hiện hôm nay của hai bác cũng không tệ, tôi rất vừa lòng." Lục Vân nói.

Khương Lam kích động nói: “Thật không? Mẹ biết con rể không phải người ý chí sắt đá, vậy bệnh của cha vợ con…?"

Lục Vân quái lạ mà nhìn bà ta một cái: “Hình như bác gái rất vội?"

"Nào có, đừng nói bừa!"

Người đàn bà nổi danh xinh đẹp khắp tỉnh Giang Nam hơi đỏ măt, lại có một loại quyến rũ khác lạ, quả thật là gừng càng già càng cay, vẫn còn sức hút, cực phẩm trong các thiếu phụ.

Lục Vân nói: “Tôi có thể giúp bác Diệp trị liệu, nhưng không phải hiện tại, tôi cần chút thời gian chuẩn bị dược liệu, nhiều nhất không quá ba tháng là có thể giúp bác Diệp khôi phục như lúc ban đầu, mạnh như rồng như hổ."

"Được!"

Đùng một tiếng, Diệp Hướng Vinh trực tiếp bóp nát chén trà, đã gấp không chờ nổi muốn chờ đến ngày đó.

Khương Lam lại thầm thở dài: “Ai, còn phải nhịn thêm ba tháng. Thôi, dù sao cũng chờ được mười mấy năm rồi, không cần để bụng ba tháng này."

Nhìn quý bà đã từng cao ngạo ngông cuồng trước mặt mình, Lục Vân lộ ra nụ cười rất thâm sâu.

Thật ra muốn chữa khỏi bệnh của Diệp Hướng Vinh, hắn chỉ cần châm cứu vài lần là được, nhưng Lục Vân không làm như vậy, mà muốn Khương Lam nếm thử cuộc sống dày vò phải đếm từng ngày trôi qua.

Ai bảo lúc trước bà xem thường tôi?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.