Chương trước
Chương sau
Lục Vân và Khương Lam cùng ngậm miệng lại, không nói giỡn với đối phương nữa.

Nhưng Diệp Vô Địch lại buồn bực, hai người này không thích hợp. Đặc biệt là vừa rồi khi ánh mắt bọn họ đối diện, vừa thấy là biết không bình thường, hơn nữa còn lộ ra một tia mập mờ, bằng không vì sao mẹ lại mặt đỏ...

Từ từ!

Diệp Vô Địch như phát hiện ra bí mật động trời nào đó, chạy như bay ra ngoài tìm được Diệp Hướng Vinh rồi nói: “Cha, con có một chuyện phải báo với cha...”

Cậu ta thuật lại vẻ mặt và cuộc đối thoại vừa rồi của hai người.

Diệp Hướng Vinh lộ vẻ xấu hổ, còn tưởng rằng chuyện của mình đã bị Diệp Vô Địch biết, nhưng dù sao hiện tại chứng bệnh khó nói của ông ta đã khỏi, dù Diệp Vô Địch biết cũng không sao.

“... Cho nên con cảm thấy, chắc mẹ đã đội nón xanh cho cha rồi.” Diệp Vô Địch sinh động như thật mà biểu thị một hồi, lại đột nhiên tổng kết ra một câu như vậy.

Diệp Hướng Vinh nghe xong câu này thì thật sự xanh lè, nhưng không phải ở trên đầu, mà là mặt, là bị Diệp Vô Địch chọc tức đến xanh mặt.

Cuối cùng Diệp Vô Địch không tránh được bị một trận đòn.

Mà lúc này Diệp Khuynh Thành ở phòng khách rất bình tĩnh, hiển nhiên cô đã nhìn quen trường hợp này, bởi vì cô đã sớm phát hiện hình thức ở chung kỳ quái giữa cha mẹ và tiểu Lục Vân nên không cảm thấy kinh ngạc.

Lúc này, Khương Lam bỗng nói: “Cháu ngoan, Khuynh Thành, đúng lúc mẹ có một chuyện muốn nói với các con, giữa trưa ngày mai, Âu Dương Túc mời cả nhà chúng ta đến chỗ ông ấy ăn cơm.”

Âu Dương Túc chính là cha của Âu Dương Minh Hạo, người cầm quyền đương thời của Âu Dương gia, có quan hệ rất tốt với Diệp Hướng Vinh, là dạng qua lại nhiều đời. Hai nhà lúc rảnh rỗi ngồi xuống ăn một bữa cơm cũng thực bình thường.

Khương Lam tiếp tục nói: “Hơn nữa lần này bọn họ còn cố ý dặn dò, phải dẫn cả hai con theo.”

“Tụi cháu?” Lục Vân kinh ngạc chỉ chỉ mình.



Nếu chỉ dẫn Diệp Khuynh Thành đi thì Lục Vân còn có thể lý giải, nhưng rõ ràng hắn có xích mích với Âu Dương Minh Hạo, bọn họ sẽ tốt bụng mời hắn đi ăn cơm sao? Sợ là nghĩ cách làm mình xấu mặt thôi!

Khương Lam giải thích: “Lần trước không phải Âu Dương Minh Hạo đến Giang Thành cùng chúng ta sao, kết quả cậu ta mất mặt một mình rời đi trước, xong việc lại cảm thấy băn khoăn, cho nên mới chuẩn bị xin lỗi cháu vào ngày mai.”

Đây là chuẩn bị làm lành với mình à?

Lục Vân sửng sốt, nhưng rất nhanh đã thầm phủ định suy nghĩ này, hắn từng gặp vô số người, kẻ có tính cách cao ngạo như Âu Dương Minh Hạo sao có thể băn khoăn vì chuyện lần trước kia chứ?

Chắc anh ta chỉ cảm thấy khó chịu mà thôi.

Nói là mời mình ăn cơm nhận lỗi, sợ là đang ủ mưu gì đó đối phó mình.

Lục Vân cũng không ngây thơ như vậy.

Nhưng Diệp gia và Âu Dương gia đã qua lại nhiều đời, dù mình không nể mặt Âu Dương Minh Hạo thì cũng phải vuốt mũi Diệp Hướng Vinh và Khương Lam.

Còn Âu Dương Minh Hạo suy nghĩ cái gì thì ngày mai tới hiện trường rồi sẽ biết.

Đường đường là Vân Thiên Thần Quân, chẳng lẽ còn sợ con châu chấu nho nhỏ như anh ta sao?

Rất nhanh, vào ngày hôm sau, đoàn người đi tới biệt thự cao cấp của Âu Dương Túc.

Độ tuổi của Âu Dương Túc cũng cỡ Diệp Hướng Vinh, hai người rất thân nhau, tất nhiên không cần giới thiệu quá nhiều.

Mà Diệp Vô Địch đã sớm quen biết người nhà Âu Dương Túc, hơn nữa quan hệ giữa cậu ta và Âu Dương Minh Hạo cũng không tồi.

Trước kia khi Âu Dương Minh Hạo còn chưa đi du học, hai người còn thường xuyên chơi chung, cho nên trong hoàn cảnh này chỉ có Diệp Khuynh Thành và Lục Vân hơi cảm thấy xa lạ.



“Khuynh Thành, đây là chú Âu Dương của con.” Khương Lam cười giới thiệu.

Diệp Khuynh Thành lễ phép đi đến trước mặt Âu Dương Túc hô một tiếng: “Chào chú Âu Dương!”

“Ha ha, ngoan, cháu Khuynh Thành quả nhiên đẹp như thiên tiên, khuynh quốc khuynh thành, khó trách thằng ranh nhà chú luôn nhớ thương cháu, không biết đã nhắc đến cháu trước mặt chú bao nhiêu lần rồi.”

Âu Dương Túc nhìn thấy Diệp Khuynh Thành thì trong lòng không nhịn được tán thưởng, thật không hổ là con gái của Khương Lam, gien di truyền này thật tốt.

Cuộc hôn nhân này không thể thành công đúng là rất đáng tiếc.

Âu Dương Túc cũng biết một chút về chuyện giữa Âu Dương Minh Hạo và Diệp Khuynh Thành, trong quá trình con trai nhà mình theo đuổi Diệp Khuynh Thành đã gặp một ít trở ngại, mà hôm nay trở ngại kia cũng tới nơi này.

Nghĩ đến đây, Âu Dương Túc nhanh chóng chuyển mắt lên người Lục Vân.

Ông ta chưa từng gặp Lục Vân, nhưng không cần nghĩ cũng biết người này chính là trở ngại giữa con ông ta và Diệp Khuynh Thành, hơn nữa hôm nay bọn họ còn lấy lý do nhận lỗi để mời cái trở ngại này đi theo.

Âu Dương Túc muốn mượn cơ hội này xem người có thể đánh bại con ông ta có thật sự ưu tú như vậy hay không.

Không đợi Khương Lam giới thiệu, Âu Dương Túc đã chủ động đi đến trước mặt Lục Vân và nói: “Cậu chính là Lục Vân?”

“Đúng vậy, chào ông.”

Lục Vân nhìn thẳng vào ông ta, giọng nói bình thản, thể hiện bốn chữ không kiêu ngạo không nịnh nọt vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhưng trong mắt Âu Dương Túc, ông ta lại cảm thấy Lục Vân này quá không lễ phép.

Tôi là trưởng bối của cậu, dù thế nào cậu cũng nên thêm hai chữ “Thưa chú” sau chữ “Chào” chứ? Giọng điệu giao lưu ngang hàng này là thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.