Chương trước
Chương sau
Mười phút sau, Diệp Khuynh Thành lao ra khỏi phòng tắm với vẻ mặt đằng đằng sát khí. Cô trừng mắt nhìn Lục Vân, tức giận nói: “A a a, tên khốn kiếp, em vừa làm gì với chị?”

“Chỉ là giúp chị tu luyện thôi mà, không phải em đã nói với chị là hỗ trợ sẽ có di chứng sao? Đấy là do chị không tin em đấy chứ.”

“Ý chị là sau đó cơ!”

“Sau đó gì cơ?”

“Sau khi em ném chị vào bồn tắm!”

“A…Lúc đó tình thế hỗn loạn như vậy, hai tay của chị cứ ôm chặt lấy cổ em nên em cũng không biết lúc đó xảy ra chuyện gì.” Lục Vân áy náy sờ mũi nói.

“Em giả ngu với chị hả? Để xem chị giáo huấn em như thế nào, hừ!”

Diệp Khuynh Thành tức giận, lao tới định nhéo tai Lục Vân. Lục Vân vội trốn ở một bên ghế sô pha khác và nói: “Chị Khuynh Thành, chúng ta đã thỏa thuận với nhau trước rồi. Chịị không thể nuốt lời được.”

“Ai thèm thỏa thuận với em!”

Diệp Khuynh Thành đuổi theo và muốn dạy cho Lục Vân một bài học nhưng đương nhiên là Lục Vân không thể để cô thành công được. Hắn chạy vòng quanh sô pha hết lần này tới lần khác. Cuối cùng, Diệp Khuynh Thành không thể đuổi theo được nữa, nói: “Được rồi, chị sẽ tuân theo thỏa thuận, không so đo với em nữa.”

“Thật chứ?”

“Thật!”

“Chị thề đi.”

“Chị thề, nếu như chị còn so đo chuyện lúc nãy thì cả đời này chị sẽ không kết hôn.”

Sau khi thấy cô thề xong, Lục Vân ngập ngừng đến gần Diệp Khuynh Thành và ngồi xuống ghế sô pha. Diệp Khuynh Thành không có thêm bất cứ hành động nào mà chỉ trừng mắt nhìn hắn với vẻ oán hận: “Tất cả là do em, đồ khốn kiếp. Lúc nãy khi đuổi theo em, chị đã bị bong gân chân, đau chết đi được!”

“Bong gân chân? Để em xem nào.”

Lục Vân chu đáo nhấc bàn chân ngọc của Diệp Khuynh Thành lên và định xoa mắt cá chân cho cô. Thế nhưng không ngờ khi hắn vừa đưa tay ra, đột nhiên Diệp Khuynh Thành hét lên: “ A, em làm gì mà mạnh vậy. Em có biết chị đau lắm không?”

Cô vừa nói vừa nhéo tai Lục Vân.

“……”



Lục Vân suýt khóc vì đau.

Em mới chỉ chạm vào mắt cá chân của chị thôi mà đã kêu đau rồi.

Em nghi ngờ chị đang kiếm cớ trả thù em thì có!

Sau khi dạy cho Lục Vân một bài học, Diệp Khuynh Thành đứng dậy khỏi ghế sô pha rồi chạy lon ton về phía phòng của Lục Vân, làm gì có dáng vẻ bị bong gân chân.

Được lắm!

Chị đúng là kiếm cớ trả thù em còn gì!

Lục Vân ôm tai ngồi trên ghế sô pha trầm mặc một hồi, đột nhiên có một bóng người xinh đẹp nhảy từ ngoài ban công vào, cười nói: “Này, tiểu Lục Vân, thấy tốc độ của bà đây đủ nhanh chưa? Lái xe từ Giang Thành tới đây còn chưa mất tới 2 tiếng. Lần này, chúng ta sẽ ở đây khoảng bao lâu?”

Người ngoài ban công là Liễu Yên Nhi.

Lục Vân nói không nên lời: “Mấy ngày sau em sẽ nói lại về vấn đề này. Mỗi lần chị tới đây cứ phải nhảy từ ban công vào thế sao? Đây là tầng 5 đấy, chị không sợ bị người ta hiểu lầm là trộm sao?”

“Haha, chị đã quen rồi. Khi còn là sát thủ, chị cũng thích trèo qua ban công…Không, tiểu Lục Vân, sao tai em đỏ thế?”

“Còn không phải là do…”

Lục Vân còn chưa nói hết, Diệp Khuynh Thành đột nhiên từ trong phòng đi ra, lạnh giọng nói: “Liễu Yên Nhi, không phải chị bắt em ở nhà suy nghĩ sao, em lại tới đây làm gì?”

Diệp Khuynh Thành đã thay một chiếc áo sơ mi nam, vốn dĩ đây là áo Thẩm Kim Hoa chuẩn bị cho Lục Vân nên sau khi cô mặc vào, vạt áo chỉ che tới đùi, bên dưới áo là đôi chân ngọc trắng nõn.

Trông vô cùng hấp dẫn.

Liễu Yên Nhi giật mình giống như mèo con sợ hãi. Cô ngồi trên ghế sô pha nhảy dựng lên, run rẩy nói: “Chị…Chị cả, sao chị lại tới đây?”

“Chị vẫn luôn ở đây.” Diệp Khuynh Thành nói.

Liễu Yên Nhi lập tức nhận ra đây là trò nghịch ngợm cố ý của Lục Vân. Hắn lừa cô giống như trò hề, đột nhiên cô nảy ra một ý tưởng, nói: “Chị, em cứ tưởng chị không ở đây nên em đã lái xe từ Giang Thành tới đây để giám sát tiểu Lục Vân giúp chị, miễn cho hắn cùng qua lại với cải thảo Thẩm gia.”

“Hôm nay, Thẩm Tĩnh Nghi đã trở về Thẩm gia rồi. Cô ấy không ở đây.” Lục Vân giải thích.

Liễu Yên Nhi hung hăng trừng mắt nhìn hắn: “Cần em phải chen vào sao!”



Lục Vân lớn tiếng nói: “Chị Khuynh Thành, em muốn báo cáo rằng chị Yên Nhi không trung thực. Em chỉ tùy tiện thăm dò chị ấy thôi mà chị ấy đã vội vàng chạy tới đây. Chị ấy chỉ muốn em hỗ trợ tu luyện mà thôi. Chị cũng biết hỗ trợ luyện có bao nhiêu di chứng mà?”

“Em im miệng!”

Lần này, người mở miệng không phải là Liễu Yên Nhi mà là Diệp Khuynh Thành. Cô nghiến răng nghiến lợi, hai má ửng hồng, trên mặt lộ vẻ xấu hổ cùng tức giận, hiển nhiên là đang nhớ lại màn trước đó.

Cô biết rằng Lục Vân đang chỉ cây dâu mắng cây hòe.

“Liễu Yên Nhi, em vào phòng với chị! Đi ngủ! Đừng nói chuyện với tên khốn kiếp này nữa!”

“Chị cả nói đúng, mặc kệ tên khốn kiếp này!”

Hai người đẹp có chung kẻ thù, cùng nhau chống lại Lục Vân.

Mặc dù lần này Liễu Yên Nhi không biết tại sao chị cả lại đồng tình với mình, chẳng phải chị ấy nên khiển trách mình sao? Tại sao lại nổi giận với tiểu Lục Vân nhỉ?

Thôi bỏ đi.

Không cần hiểu.

Kiên quyết tẩy chay tiểu Lục Vân là đúng rồi.

Lục Vân muốn đấu tranh đến cùng, nói: “Chị Khuynh Thành, chị đi ngủ sớm vậy? Chúng ta còn chưa ăn tối mà! Chị Yên Nhi, chị đã ăn tối chưa? Chúng ta cùng đi…”

Rầm!

Đáp lại Lục Vân là tiếng đóng cửa tàn nhẫn.

Được rồi!

Đấu tranh cũng vô ích.

Thế nhưng.

“Hai chị gái xinh đẹp của em ơi, hai chị lấy phòng ngủ của em thì tối nay em ngủ ở đâu? Hại chị thật sự muốn em ngủ ở sô pha sao? Đúng rồi, em tiện thể leo cửa sổ sang ngủ ở phòng cải thảo bên cạnh cũng được.”

Lục Vân cảm thấy hắn đúng là hóm hỉnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.