Chương trước
Chương sau
Cuộc đối đầu giữa hai gia tộc giàu có ở Kim Lăng đã kết thúc.

Không một ai biết người thanh niên táo bạo nói rằng mình sẽ đi gặp minh chủ của Vũ Minh Đông Hải đã làm gì mà khiến cho thái độ của Vũ Minh thay đổi lớn như vậy.

Họ chỉ biết rằng cuối cùng phần thắng đã nghiêng về Khương gia.

Rất nhanh, kết quả sau đó của Hầu Vân Sơn cũng có ngay.

Ông ta hùng hổ chạy đến căn cứ của Vũ Minh ở Đông Hải muốn yêu cầu một lời giải thích giống như Lục Vân nói trước đó nhưng kết cục lại hoàn toàn khác nhau.

Cũng không biết Hầu Vân Sơn đã trải qua những gì, chỉ biết sau khi vào căn cứ Vũ Minh, ông ta hoàn toàn tiều tụy, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa muốn giao lại 90% tài sản của Hầu gia cho Khương gia và sau đó gia tộc rời khỏi Kim Lăng ngay trong đêm.

Còn bản thân ông ta chủ động quay trở lại căn cứ Vũ Minh ở Đông Hải chấp nhận hình phạt.

Đến cuối cùng, Khương gia thắng lợi hoàn toàn còn Hầu gia chỉ biết xấu hổ ra về.

Nhất thời, toàn bộ Kim Lăng trở nên hỗn loạn.

Hầu hết các gia tộc giàu có đều chọn đứng về phía Hầu gia nhưng cái kết này giáng một đòn mạnh vào bọn họ.

Đặc biệt là Ngô gia.

Lúc đầu cười vui vẻ bao nhiêu thì bây giờ đau khổ bấy nhiêu.

Tại ngoại thành Kim Lăng, một cuộc săn lùng đang được tiến hành.

Các chấp pháp của Vũ Minh đã khóa các khu vực hoạt động có thể của người biến dị. Sau một thời gian, bọn họ đã tìm thấy người biến dị đang chuẩn bị gây án.



Lần này, hai khu vực Vũ Minh phối hợp truy bắt. Các chấp pháp giăng một tấm lưới khổng lồ rồi cấp tốc thu nhỏ lại, cuối cùng nhốt được người biến dị trong một phạm vi cực nhỏ.

Trước một mặt hồ phẳng lặng, Lục Vân nhặt một viên đá từ dưới chân lên, nhìn có vẻ như hắn vô tình ném nhưng thực ra hắn sử dụng năng lượng trong đó tạo ra những gợn sóng trên mặt hồ yên tĩnh.

Ùm!

Viên đá thứ 2 được ném đi bay ngang qua mặt hồ, cuối cùng chìm xuống nước nhưng sau khi chìm xuống, nó không hề giảm tốc độ mà tiếp tục bay đi với tốc độ cao.

Viên thứ 3 được ném…

Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên. Một màn nước phóng lên trời phá vỡ toàn vẻ bình yên của mặt hồ, một bóng đen dị dạng từ trong màn nước nhảy ra.

Người biến dị!

Thân hình của người biến dị cao hơn so với người đàn ông trưởng thành một chút, đầu lệch, một bên ngực phồng to, còn một bên lại lõm sâu xuống, hình thành sự tương phản thị giác cực mạnh. Hơn nữa, da toàn thân đen kịt, lỗ chỗ giống như từng mảnh vảy không đều xếp chồng lên nhau.

Ngũ quan trên mặt cũng mơ hồ biến thành một đống thịt thối, cái duy nhất có thể phân biệt đó là hàm răng dính đầy máu thịt và một con mắt đỏ tươi.

Nó tức giận liếc mắt nhìn Lục Vân nhưng lại không dám tới gần. Trái lại, nó xoay người chạy trốn về một hướng khác, hai tay chạy trên mặt đất, chi dưới thô to, tốc độ cực nhanh.

Đây còn không thể gọi là con người mà giống một con thú hơn.

Lục Vân khẽ cau mày, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy người biến dị trông kỳ dị như vậy, cũng không biết tại sao lại biến thành như thế này.

Các chấp pháp phụ trách đi bắt người biến dị ngay lập tức thu hẹp vòng vây khi vừa trông thấy hành động của người biến dị, sau đó hai bên diễn ra trận chiến khốc liệt.

Người biến dị này không phải là võ giả nên không thể vận dụng nội lực mà hoàn toàn dựa vào thể lực cường hãn đánh nhau với các chấp pháp. Đây hoàn toàn là dã thú.

Vì nó là dã thú nên cũng không mạnh bằng các chấp pháp có vũ khí. Vì thế sau một trận khốc liệt, các chấp pháp đã bắt giữ thành công người biến dị.



Lạc Ly thở phào nhẹ nhõm, nói: “Coi như đã bắt được người biến dị này. Ai ngờ rằng thứ này lại trốn trong nước lâu như thế, chắc chắn nó đã trốn thoát khỏi sự truy đuổi của chúng ta bằng cách này.”

Cô nhìn Lục Vân với vẻ biết ơn.

Nếu như không nhờ Lục Vân thì bọn họ tuyệt đối sẽ không ngờ hóa ra người biến dị này lại trốn sâu dưới đáy hồ. Bởi vì nhìn như thế nào, trông nó cũng giống sinh vật trên cạn hơn, không một ai có thể nghĩ rằng nó có thể nín thở trong nước hơn nửa tiếng.

Lục Vân nói: “Thật ra, điều em tò mò hơn đó là tại sao nó lại trở thành như vậy.”

Hắn có thể nhận ra con quái vật này quả thực không phải là sinh vật lạ mà là người biến dị, cảm giác giống như có người cho nó uống thuốc gì đó nên mới trở thành như vậy.

Lạc Ly cũng đau đầu nói: “Đây thực sự là một rắc rối. Nó đã hoàn toàn mất lý trí nên có lẽ cũng không thể hỏi được điều gì. Vì vậy, giờ chỉ có thể đưa nó trở về Vũ Minh để viện nghiên cứu sinh học mổ xẻ nó xem sao.”

Lục Vân gật đầu: “Dù sao chỉ cần đừng để nó tiếp tục hại người. Chị bảy…”

Trong lúc Lục Vân còn đang nói chuyện, đột nhiên hắn cảm thấy sau lưng lành lạnh. Hắn quay đầu lại thì thấy Lạc Ly nhìn hắn với vẻ ác ý: “Hừ, tên khốn kiếp, em mau xuống ngay cho chị!”

“……”

Chị bảy chợt nhớ đến chuyện hắn ném cô xuống hồ khi còn ở Giang Hoài, cô đang chờ cơ hội báo thù.

Thật nghịch ngợm.

Lục Vân phản xạ cực nhanh. Ngay lúc Lạc Ly ra tay, hắn đột nhiên xoay người, một tay đưa về phía trước vừa hay chộp lấy cổ áo của quỷ nghịch ngợm, cổ áo bị mở ra, một khe hở trắng nõn lọt vào tầm mắt.

Yo yo yo!

Không hổ là chị bảy, do luyện tập nhiều năm nên các bộ phận trên thân thể rất cân đối, không quá to hay quá nhỏ, cầm vừa vặn trong lòng bàn tay, không ảnh hưởng đến xúc cảm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.