Chương trước
Chương sau
Biệt thự Lục Vân.

Hôm nay chỉ có hai mỹ nữ ở nhà.

Vương Băng Ngưng bị thương nên đương nhiên là một trong số đó. Cô đã tìm kiếm Lục Vân suốt một ngày một đêm nhưng tiểu Lục Vân không hề nghe máy nên cô cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đêm không có tiểu Lục Vân bên cạnh vô cùng trống rỗng, cô đơn và lạnh lẽo.

Buổi tối đi ngủ, tay cô lạnh cóng.

Thực ra, buổi sáng ngày hôm qua khi tiểu Lục Vân vừa mới biến mất, Vương Băng Ngưng đã đi hỏi Liễu Yên Nhi nhưng Liễu Yên Nhi lại cười ranh mãnh nói: “Em đoán xem!”

Đêm hôm đó, Liễu Yên Nhi cũng biến mất.

Đến ngày hôm sau, Vương Băng Ngưng lại đi hỏi Diệp Khuynh Thành xem tiểu Lục Vân đi đâu. Diệp Khuynh Thành cười lạnh nói: “Còn nói tiểu Lục Vân là đứa trẻ chưa cai sữa, chị thấy người đó là em mới đúng.”

Nói xong, cô lạnh lùng rời khỏi biệt thự Lục Vân và đến công ty.

Vương Băng Ngưng không cam lòng nên cô đành đi hỏi chị hai Lâm Thanh Đàn. Lâm Thanh Đàn nhẹ nhàng nói: “Em tư, em phải học cách tự lập đi. Em trai rất bận rộn, mặc dù chị không biết rõ nhưng em ấy bận rộn cả ngày.”

Sau khi nói xong, cô đi tới Hạnh Lâm Đường.

Giờ phút này, Vương Băng Ngưng cảm thấy mình như thể bị cả thế giới bỏ rơi.

Khi cô làm phóng viên chạy loanh quanh khắp nơi, mọi người đều nói cô không ở nhà nhưng bây giờ khi cô ở nhà, bọn họ lại nói cô phải tự lập. Rốt cuộc mọi người muốn cô làm gì mới được đây?

Không đúng.

Vẫn còn em năm.

Em năm không bỏ rơi mình, em ấy vẫn đang ở nhà.

Vương Băng Ngưng cảm thấy mình đã tìm ra hơi ấm nên cô chủ động tới phòng Sở Dao trò chuyện. Thế nhưng Sở Sao cứ ngồi mày mò chiếc chuông nhỏ mãi nên không tập trung trò chuyện.

Được lắm!

Quả nhiên cô đã bị thế giới bỏ rơi rồi.

Vương Băng Ngưng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc xem lại tài liệu mà cô lưu lại trên máy tính một cách khó chịu.

Trong khi đó, Sở Dao đang chơi với sưu hồn linh của mình. Cô đã có một khoảng thời gian tuyệt vời nhưng đột nhiên cô nhìn lên cửa sổ, trên khuôn mặt bối rối lộ ra một nét nghiêm túc.



Có một hơi thở nguy hiểm đang tới gần đây.

Tông chỉ *của Thiên Đạo tông: Vạn pháp bất biến, độn* tự vi tiên.

*Tư tưởng chủ đạo

*Độn: trốn, chạy trốn

Sở Dao là một cô gái rất ngoan ngoãn, phản ứng đầu tiên của cô là bỏ chạy nhưng khi nghĩ lại vẫn còn Vương Băng Ngưng ở bên cạnh, cô lại do dự.

Mặc dù tông chỉ rất quan trọng nhưng rõ ràng điều càng quan trọng hơn chính là bảo vệ những người xung quanh mình!

Vì thế, cô chủ động đi ra chỗ cửa sổ và nhìn thấy vài bóng người quen thuộc. Đương nhiên những bóng người quen thuộc đó không phải là những khuôn mặt mà là những chiếc áo choàng đen của họ.

Tà Linh giáo!

Quả nhiên là đã tìm đến đây!

Sở Dao vô cùng lo lắng.

Mấy người của Tà Linh giáo cũng nhìn thấy Sở Dao, đại hộ pháp lạnh lùng nói: “Tiểu nha đầu, giáo chủ của bọn ta muốn bắt cô trở thành nữ sủng, xem lần này cô chạy đi đâu!”

“Hừ, tôi không sợ mấy người. Em trai tôi là tu luyện giả rất lợi hại, các người tới đây chính là tìm chết!”

Sở Dao nghĩ ra một kế, cô tiếp tục nói: “Nếu không các người cho rằng vì sao những người tới trước đây đều chết cả.”

“Tu luyện giả?”

Một vài giáo đồ của Tà Linh giáo sửng sốt trong giây lát.

Tất nhiên bọn họ đều biết tu luyện giả đáng sợ như thế nào bởi vì giáo chủ của bọn họ chính là tu luyện giả.

Chẳng lẽ trong biệt thự này thật sự có tu luyện giả?

Đại hộ pháp cũng không có hành động gì ngay mà chỉ dùng ánh mắt âm u quét qua biệt thự, tựa hộ muốn xác thực lời nói của Sở Dao.

Thế nhưng hắn ta không cảm nhận được hơi thở của bất cứ tu luyện giả nào.

Một giáo đồ nhắc nhở: “Đại hộ pháp, giáo chủ ra lệnh bắt giữ cô gái này. Ngài không được làm trái mệnh lệnh của giáo chủ.”

Nghe vậy, sắc mặt của đại hộ pháp nhất thời tối sầm lại, hắn ta quát: “Được, các người lên trước đi.”



Kể từ ngày gia nhập Tà Linh giáo, dường như những người này đã bị gieo thứ gì đó vào trong người. Chỉ cần giáo chủ có mệnh lệnh, chỉ trong nháy mắt sẽ chết không có chỗ chôn.

Vì thế, cho dù thật sự bên trong biệt thự có tu luyện giả thì bọn họ cũng phải cắn răng chịu đựng. Nếu không khi trở về trắng tay thì chẳng khác nào đâm vào ngõ cụt.

Dưới mệnh lệnh của đại hộ pháp, một số giáo đồ của Tà Linh giáo lập tức bước ra.

Bản thân đại hộ pháp cũng là người thông minh. Khi đối mặt với tình huống chưa rõ ràng này, hắn ta chỉ nhíu mày rồi yên lặng lui ra phía sau đám người. Nếu như thật sự có tu luyện giả nhảy ra thì nhất định có thể chạy thoát ngay.

Chỉ cần hắn ta quay về nói mình đã cố gắng hết sức thì giáo chủ nhất định sẽ tha mạng cho hắn ta.

Nhìn thấy các giáo đồ của Tà Linh giáo xông tới, khuôn mặt xinh đẹp của Sở Dao tái nhợt vì biết rằng kế hoạch của mình đã thất bại. Cô chỉ có thể điều khiển sưu linh hồn để đối đầu với kẻ thù.

Đại hộ pháp cười lạnh nói: “Cô gái, không phải cô nói bên trong có tu luyện giả sao? Vì sao người đó không ra cứu cô?”

Đương nhiên hắn ta đã nhìn ra tu luyện giả mà Sở Dao nói tới căn bản không hề tồn tại, nếu không lúc này đã xuất hiện rồi.

Sở Dao làm gì thời gian trả lời câu hỏi của hắn ta. Chỉ riêng việc đối đầu với các giáo đồ thôi cũng đã rất khó khăn rồi.

Cô là tu đạo giả, không giống như Lục Vân, người có thể sử dụng năng lượng chân chính để tấn công.

Cách tấn công duy nhất của cô chính là sử dụng sưu linh hồn.

Hơn nữa, trong những năm đi theo sư phụ Thiên Diệu Tử, mỗi lần gặp phải kẻ thù, cô đều bỏ chạy nên kinh nghiệm chiến đấu rất ít. Vì thế, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của những giáo đồ Tà Linh giáo này.

“Em năm, em…A!”

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Vương Băng Ngưng đi ra ngoài xem thì thấy một vài bóng đen đang bao vây Sở Dao. Cô hét lên đầy sợ hãi.

Sở Dao phân tâm nói: “Chị tư, chị mau chạy đi! Mau đi tìm sư huynh…Cầu cứu tiểu Lục Vân!”

Ầm!

Cô bị mất tập trung nên rất nhanh đã bị một giáo đồ đánh vào ngực, suýt chút nữa phun ra một ngụm máu tươi.

Đại hộ pháp của Tà Linh giáo đã nhìn thấy Vương Băng Ngưng. Trong mắt hắn ta lóe lên tia hàn quang, hưng phấn nói: “Ha ha, không ngờ lại đạt được thu hoạch ngoài ý muốn, cô ta lại là một mỹ nữ khác. Mau bắt cả hai quay về biến thành nữ sủng của giáo chủ.”

Ai cũng biết giáo chủ Tà Linh giáo vô cùng háo sắc. Nếu như bắt được hai người đẹp này thì giáo chủ nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh.

Quan trọng nhất là mỗi khi giáo chủ chơi chán thì sẽ giao những người phụ nữ đó cho những thuộc hạ.

Hiện tại hai người phụ nữ này quả thực đều là mỹ nữ tuyệt trần. Cho dù bị giáo chủ chơi chết thì đối với bọn họ cũng chính là phần thưởng lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.