Chương trước
Chương sau
Xét theo kinh nghiệm từ lần trước, lúc này Lục Vân sớm đã có chuẩn bị.

Cho nên sau khi đám khói kia vừa chui ra, Lục Vân đã ngang nhiên ra tay, lòng bàn tay ngưng tụ một ấn phù ánh sáng màu xanh sáng chói, đánh vào đám khói màu đen.

Nhưng vào lúc này.

Sở Dao lại đột nhiên lao đến nói: "Để chị để chị, đối phó với loại đồ vật tà sát này chị cực kỳ có kinh nghiệm."

Vừa rồi cô xem Lục Vân chiến đấu lâu như vậy, cảm giác mình cũng có thể làm chút gì đó.

Vì vậy loạng choạng cầm sưu hồn linh lên liền nhào về phía đám khói đen kì dị kia.

Lục Vân vừa định nói đây không phải vật tà sát bình thường, thế nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, bỗng nhiên hắn thấy cái lục lạc trong tay Sở Dao toả ra một đạo hào quang màu vàng đen, thật sự đã trói chặt được đám khói đen kì dị kia.

"Ồ? Chị năm, cái sưu hồn linh này của chị cũng ra gì đấy...!" Lục Vân kinh ngạc nói.

Hắn nhớ rõ vào lần thứ nhất hắn gặp loại khói đen kì dị này, ngay cả Pháp Huyền Chân Nhãn cũng xem không thấu nó, điều đó chứng tỏ đây không phải là một vật tà sát bình thường.

Không ngờ nó lại bị cái lục lạc của chị năm chấn trụ.

Sở Dao kiêu ngạo hếch bộ ngực nhỏ nói: "Đó là điều đương nhiên rồi, bằng không thì em nghĩ chị có nhiều tà linh khí như vậy là do nó tự tới sao, chị đây có sưu hồn linh lợi hại lắm đó!"

"Dạ dạ dạ, thật lợi hại, chị mau xem cái quỷ này có lai lịch gì đi."

"Ừ!"

Sở Dao dùng sức rung lục lạc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bày ra biểu cảm hung hăn, nói ra: "Tiểu quỷ kia, nói mau nói mau, rốt cục là mày là vật gì, đến từ đâu?"

Cái sưu hồn linh của cô thoáng động một cái, đám khói đen kia lập tức giãy dụa tán loạn bên trong màn hào quang màu vàng đen, thoạt nhìn cực kỳ thống khổ.

Đing đang đing đang!

"Mau nói rõ đi, cánh tay người ta tê hết rồi này!"

Đing đang đing đang!

Rốt cục.

Đám khói đen khổng lồ kia đột nhiên co rút lại, cuối cùng lại là huyễn hóa thành một khuôn mặt trong vô cùng hoảng sợ, có mũi có mắt, cuối cùng nghe nó phát ra một âm thanh thống khổ: "Giới Hành sơn, tộc U Hồn......"

Giới Hành sơn?

Tộc U Hồn?



Lục Vân sửng sốt một chút, hỏi: "Giới Hành sơn là chỗ nào?"

"Nói mau nói mau! Nha đầu, không tốt——"

Sở Dao dùng sức rung lục lạc, trong lúc đó lại kinh hô một tiếng, sau đó chỉ thấy đám khói đen kia xẹt một tiếng biến mất không thấy đâu, mà đạo hào quang màu vàng đen cũng nhanh chóng lui về bên trong sưu hồn linh.

"Làm sao vậy?" Lục Vân nghi hoặc hỏi.

Sở Dao có chút ngượng ngùng nói: "He he, dùn sức nhiều quá, sưu hồn linh hấp thụ đám khói đó thành năng lượng luôn rồi."

"......"

Biết ngay cái tiểu mơ màng như chị không đáng tin mà.

Sở Dao lè chiếc lưỡi đỏ xinh ra, nói: "Yên tâm đi sư huynh, chị đây đi hỏi sư phụ một chút là được, chắc chắn bà ấy sẽ biết Giới Hành sơn là đâu."

"Giờ chị có thể tìm ra đôi át đó sao?"

"Đôi át?"

"Ah, chính là sư phụ Thiên Diệu Tử của chị đó."

Lục Vân vội vàng chuyển chủ đề, hắn thật không có ấn tượng gì quá sâu sắc về Thiên Diệu Tử ngoại trừ bộ ngực phẳng còn hơn tấm ván ốp quan tài kia.

Sở Dao nói ra: "Có thể, sư phụ chị có mấy chỗ cố định để ẩn thân, chị chỉ cần đi dạo dạo hết mấy chỗ đó là có thể tìm được bà ấy, nhưng mà sư phụ của chị nói, mấy chỗ để ẩn thân kia không thể nói cho người thứ 3 biết, cho nên sư huynh, chị đây không thể nói cho em biết đâu!"

Bên thái dương Lục Vân lập tức hiện ra mấy vạch đen.

Cái gì vậy chứ.

Đúng là bó tay với đôi át này rồi, thế mà bà ấy có tới mấy chỗ để ẩn thân, cmn bà không lẽ bà là chuột chũi sao?

Đường đường là Thiên Đạo tông lại có cái đức hạnh này?

Thật sự là đáng buồn.

Lục Vân nhỏ nhẹ nói: "Không có việc gì, em không hỏi đâu, chờ chị tìm được sư phụ nhớ hãy dùng miếng phù bình an trên người báo tin cho em đó, chị đã nắm được cách sử dụng chưa?"

"Ừ, biết rồi."

Sở Dao móc từ trong bộ ngực nhỏ ra sợi dây chuyền Lục Vân đưa cho mình, nhỏ giọng hô với ý niệm pháp trận: "Tiểu Lục Vân ơi, Tiểu Lục Vân ơi!"

Cô tự biểu diễn cho Lục Vân thấy mình đã biết phương pháp sử dụng.



Lục Vân lắc đầu nói ra: "Quả nhiên là quá ngốc."

"Sư huynh nói cái gì đó?"

"Không có gì, đang khen chị đáng yêu đó!"

"He he, thật cảm tạ sư huynh."

"......"

Sau khi phá hủy hang ổ của Tà linh giáo, hai người liền cùng nhau đi về biệt thự Lục Nhân, đến xế chiều hôm đó, tiểu mơ màng chị năm liền rời khỏi biệt thự đi tìm sư phụ Thiên Diệu Tử của cô.

Vương Băng Ngưng lại quấn lấy Lục Vân nói: "Tiểu Lục vân Tiểu Lục vân, nếu không em dạy chị tu luyện đi, chị sẽ chia sẽ mấy tài liệu học tập trong máy tính cho em xem."

"Không được, em là người đứng đắn, mấy cái… tư liệu học tập kia của chị, vẫn nên giữ lại cho mình chị thưởng thức đi!"

Lục Vân quả quyết cự tuyệt.

Đồng thời cũng có chút nghi hoặc.

Lúc trước, khi phát hiện mấy tư liệu học tập trong máy tính của Vương Băng Ngưng, Diệp Khuynh Thành đã lạnh lùng ra lệnh cho Lục Vân, đưa máy tính đến phòng của cô, hơn nữa còn không cho phép Lục Vân tùy tiện sử dụng nữa.

Mà điều Lục Vân nghi hoặc chính là, đã qua một khoảng thời gian dài như vậy rồi mà Diệp Khuynh Thành còn chưa xóa bỏ mấy cái… video nóng bỏng kia.

Là sợ xóa rồi chị tư sẽ thương tâm hả?

Thật đúng là một người chị ấm áp.

Thấy Lục Vân cự tuyệt yêu cầu của mình, Vương Băng Ngưng ủy khuất nói: "Tiểu Lục Vân, em không thương chị xíu nào, đừng cho là chị không biết, em đã dạy chị cả với chị ba tu luyện, thế mà không chịu dạy cho chị."

Lục Vân lập tức cảm thấy đau đầu, không thể không giải thích: "Chị tư, không phải em không muốn dạy cho chị, mà là bởi vì môn công pháp em tu luyện, thật sự quá quỷ dị, em không dám tùy tiện dạy nữa."

Đương nhiên là Lục Vân rất hy vọng các chị có thể có năng lực tự vệ, đây cũng là nguyên nhân lúc trước hắn đồng ý mang theo Diệp Khuynh Thành và Liễu Yên tu luyện, hơn nữa vô cùng chủ động dạy bảo các cô.

Thế nhưng sau này lại phát hiện, môn công pháp này thật sự rất quỷ dị.

Nhất là chuyện hôm nay phát sinh ở Tà linh giáo đã làm Lục Vân hoài nghi, thần công không tên mà hắn tu luyện, có thật sự giống như Tà Linh giáo chủ nói hay không, là một số công pháp tu luyện tà phái.

Nếu thật sự là ma công, thì hắn vẫn nên cố gắng không để mấy chị tu luyện nữa.

Vừa rồi lúc Sở Dao rời đi, Lục Vân đã nói với cô ấy, khi nào cô gặp Thiên Diệu Tử, ngoại trừ hỏi bà ấy về chuyện Giới Hành sơn, còn phải hỏi một chút về công pháp mà hắn tu luyện, rốt cuộc là cái gì.

Trước khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Lục Vân cũng không dám kéo theo mấy chị xuống biển nữa, phì, không phải, là kéo các chị xuống nước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.