Chương trước
Chương sau
“Thanh sơn ẩn ẩn thuỷ điều điều,

Thu tận Giang Nam thảo vị điêu.”

(Trích từ bài thơ Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan - Đỗ Mục)

“Thủy tú sơn thanh mi viễn trường, quy lai nhàn ỷ tiểu các song.

Xuân phong bất giải Giang Nam vũ, tiếu khán vũ hạng tầm khách thường.”

(Trích từ Tri Giang Nam - Vô danh)

“……”

Từ xưa đến nay, có vô số bài thơ miêu tả vẻ đẹp của Giang Nam đẹp như tranh vẽ.

Vì vậy, có rất nhiều đoàn làm phim lựa chọn đến Giang Nam quay cảnh. Mỗi cảnh quay của họ đều mang lại cảm giác dễ chịu cho người xem.

Đoàn làm phim của Tiêu Thấm cũng định đến Giang Nam để quay một thời gian.

Điều này vừa hay đã cho Tiêu Thấm một cơ hội.

Vì thế, vào ngày đầu tiên quay phim, cô đã bí mật chạy về biệt thự Lục Vân, háo hức được gặp Lục Vân.

15 năm không gặp nhau, không biết tiểu Lục Vân của cô bây giờ ra sao rồi?

Nói đến chuyện này, Tiêu Thấm cũng có chút phiền muộn. Riêng về chuyện này, các chị em luôn bảo mật rất tốt.

Tiêu Thấm đã yêu cầu các chị em gọi điện video rất nhiều lần để cô được gặp tiểu Lục Vân. Ngay cả khi không gọi video thì cũng hãy gửi cho cô một số bức ảnh.

Thế nhưng các chị em lại trả lời rằng: Tiểu Lục Vân nói hắn muốn duy trì cảm giác bí ẩn như trước nên nếu như muốn gặp hắn thì hãy tự về nhà.

Tiêu Thấm không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mắng bọn họ không có nghĩa khí.

Cho nên lần này đến Giang Nam quay phim không chỉ là vì phong cảnh ở đây phù hợp mà còn là vì đây là yêu cầu của Tiêu Thấm.

Thành thực mà nói, nước trong giới giải trí rất sâu.

Một cô gái muốn thăng tiến thì phải đánh đổi rất nhiều thứ, nhất là với một cô gái có dung mạo xuất chúng như Tiêu Cầm, lọt vào giới này chẳng khác gì dê vào miệng sói.

Nhà sản xuất, đạo diễn, nhà tài trợ, sếp lớn của các công ty môi giới…Mắt xích nào cũng phải lo liệu.

Trừ khi bản thân cô gái đó có bối cảnh không nhỏ.



Tiêu Thấm chính là người như vậy.

Hậu thuẫn của cô là một ông trùm ở thủ đô nên trong làng giải trí không có ai dám khiêu khích cô và đương nhiên là không có ai dám để Tiêu Cầm xuất hiện tại các buổi tiệc rượu kiểu đó.

Cô là một trong số ít các cô gái được bảo vệ kỹ càng trong làng giải trí.

Tiêu Thấm quấn chặt người, đội mũ đen và đeo khẩu trang đen. Cô mặc áo gió che kín cổ, thứ duy nhất có thể nhìn thấy dáng người cao của cô.

Sau khi về đến nhà, thậm chí Tiêu Thấm còn không có thời gian tháo khẩu trang. Cô không giữ được kiên nhẫn nắm lấy tay của Diệp Khuynh Thành, nói: “Chị cả, tiểu Lục Vân ở đâu, em muốn nhanh chóng gặp tiểu Lục Vân.”

Cô rất ít khi về biệt thự Lục Vân. Cô có một ngôi nhà ở tỉnh, trước đây mỗi lần chị em gặp nhau đều là gặp ở đây.

Đây chính là một kiểu bảo vệ với các chị em.

Dù sao đây cũng là căn cứ địa của bọn họ, nếu như một ngày nào đó bị paparazzi chụp được thì chắc chắn sẽ gây phiền phức đến các chị em.

Nhưng lần này thì khác.

Tiêu Thấm không nhịn được muốn gặp tiểu Lục Vân sớm hơn nên cô đã mạo hiểm quay trở về biệt thự Lục Vân.

Diệp Khuynh Thành cùng với các chị em khác đều biết rằng Tiêu Thấm quay về nên hôm nay mọi người đều có mặt. Bọn họ rất ít khi được gặp Tiêu Thấm nên đương nhiên rất mong được gặp cô.

Thế nhưng khi nói đến Lục Vân, Diệp Khuynh Thành tiếc nuối nói: “Em sáu, em trở về không đúng lúc rồi. Bởi vì có chuyện nên tiểu Lục Vân không có ở nhà, mấy ngày nữa em ấy cũng không trở về.”

“Không ở nhà?”

Tiêu Thấm lập tức lo lắng nói: “Chị cả, chị nói vậy là sao? Không phải em đã báo trước với chị rằng hôm nay em sẽ về sao? Tại sao chị không nói với tiểu Lục Vân?”

Giọng điệu của cô có chút oán giận.

Khó khăn lắm mới về nhà, vậy mà tiểu Lục Vân lại không có ở nhà, thật là khó chịu.

Diệp Khuynh Thành vô tội nói: “Chị cũng đã nói trước cho em ấy biết rồi. Em ấy cũng đã hứa hẹn rằng sẽ ở nhà nhưng hôm qua, khi vừa mới nghe điện thoại xong, em ấy vội đi ra ngoài luôn.”

Vương Băng Ninh cũng nói: “Đúng vậy, tiểu Lục Vân có việc gấp. Mấy ngày nữa, em ấy mới về được!”

“Mười lăm năm không gặp, tiểu Lục Vân thật sự không nhớ em chút nào sao? Thật là khiến em buồn quá!”

Tiêu Thấm cảm thấy không vui.

Lâm Thanh Đàn an ủi cô: “Cũng không thể nói vậy được. Bởi vì chuyện lần thực sự rất khẩn cấp, đây là bệnh nhân mắc bệnh nặng sắp chết từ nơi khác tới nên em trai không thể không đi được.”

Lý do này đương nhiên là giả rồi.

Chỉ là Lục Vân muốn bọn họ che giấu mà thôi.



Vì để tạo bất ngờ cho Tiêu Thấm, những vị mỹ nữ này thực sự vô cùng vất vả.

Tiêu Thấm cũng tin vào lý do đó.

Cô từng nghe Lâm Thanh Đàn nói rằng y thuật của tiểu Lục Vân rất cao siêu. Khi hắn mới trở về chưa lâu, hắn đã được phong danh hiệu Thần y Giang Thành.

Biết người bệnh bệnh nặng như vậy, chắc chắn Tiêu Thấm sẽ không mất nhân tính đến mức bắt Lục Vân từ chối chữa trị chỉ để được gặp hắn.

Còn một điểm rất quan trọng nữa chính là chị hai không giỏi nói dối. Cô nói tiểu Lục Vân đi chữa bệnh, vậy thì nhất định là hắn đi chữa bệnh.

Tiêu Thấm dễ dàng tin lời, cô chỉ đành thở dài nói: “Thật đáng tiếc, mãi em mới trở về nhưng lại không gặp được tiểu Lục Vân. Vậy mọi người có thể cho em xem ảnh của tiểu Lục Vân được không?”

Vì cảm thấy rất tiếc nuối, điều duy nhất Tiêu Thấm có thể làm lúc này đó chính là yêu cầu xem ảnh Lục Vân, ít nhất cũng để cô biết trông hắn bây giờ như thế nào.

Diệp Khuynh Thành và những chị em khác im lặng.

Không thể đưa ảnh được, như vậy chẳng phải bị lộ sao?

Nhất quyết không thể đưa!

Thấy họ không nói gì, Tiêu Thấm siết chặt nắm đấm và nói: “Trước đây em đã từng xin ảnh nhưng chị không chịu cho và nói rằng đợi em trở về nhà. Bây giờ em đã về nhà rồi mà chị vẫn không chịu cho em xem tiểu Lục Vân trông như thế nào. Như vậy có phải quá đáng quá không?”

Liễu Yên Nhi chớp mắt, cười lạnh nói: “Em sáu, không phải chúng ta không cho em xem mà là chúng ta không hề chụp ảnh. Tiểu Lục Vân…rất dễ xấu hổ, là một đứa trẻ vô cùng nhút nhát.”

“Thật sao?”

Tiêu Thấm nghi ngờ liếc nhìn vài người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ chị hai.

Người cô tin tưởng nhất chính là Lâm Thanh Đàn.

Đôi má của Lâm Thanh Đàn hơi đỏ lên bởi vì những gì Liễu Yên Nhi vừa nói đi quá xa.

Dễ xấu hổ?

Nhút nhát?

Mấy từ này không thể dùng cho em trai được.

Nếu như nhút nhát thì hắn đã từng ôm cô nói muốn dạy cô châm cứu, thậm chí còn không ngừng nhấn mạnh: Thấp xuống, hạ eo thấp một chút, ẩn ý không phải muốn nâng mông cao lên một chút sao?”

Rõ ràng là lưu manh mà.

Lâm Thanh Đàn, người không giỏi nói dối, không khỏi đỏ mặt nhưng vì hợp tác diễn kịch nên cô đành gật đầu nói: “Đúng vậy, em trai là người rất nhút nhát. Chị chưa từng thấy một cậu bé nào nhút nhát như em ấy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.