Chương trước
Chương sau
Từ lúc Lục Vân nói ra tên tuổi của mình, rồi bắt tay với Long Diệc Tuyết cho đến sau đó trò chuyện không ngừng nghỉ, tất cả đều toát ra một phong thái lịch thiệp mạnh mẽ.

Vô cùng hoàn hảo.

Chỉ có chuyện hiểu lầm lúc nãy là không tốt.

Ấn tượng đầu tiên là vô cùng quan trọng.

Ấn tượng đầu tiên của Long Diệc Tuyết về Lục Vân rất tệ, vì vậy cho dù sau đó hắn có cư xử nghiêm túc và lịch thiệp đến đâu, Long Diệc Tuyết vẫn cảm thấy hắn đang đóng kịch, đang giả vờ.

Lục Vân chỉ biết sờ mũi cười khổ.

Chuyện này khó giải thích lắm, càng giải thích chỉ càng đen thôi, vì hắn thực sự đã nhìn chằm chằm vào chiếc quần short denim kia.

Đáng bị mắng.

Thấy Lục Vân im lặng, Long Diệc Tuyết cho rằng hắn chột dạ nên càng khinh thường hắn hơn.

Loại đàn ông này cô đã gặp nhiều rồi, nếu không phải nể tình hắn là em trai của Tiêu Thấm, thì Long Diệc Tuyết đã không thèm nói một lời nào với Lục Vân nữa, chứ đừng nói là ngồi đây nói chuyện bấy lâu.

Hai người im lặng, bầu không khí cũng trở nên có chút ngượng ngùng.

Mãi đến một lúc sau.

Người như Lục Vân sẽ không vì một hiểu lầm nhỏ như vậy mà ảnh hưởng đến tâm trạng của mình.

Cuối cùng, Long Diệc Tuyết là người phá võ giả im lặng.

"Vốn là chuyện của Tiêu Thấm, tôi là người nhà họ Long cũng không có lý do gì để can thiệp, nhưng bây giờ tôi thật sự không thể không nhắc nhở anh một câu, nếu anh thực sự muốn tốt cho Tiêu Thấm thì đừng nhúng tay vào, cũng đừng đến thăm mỗi ngày như vậy, rất dễ bị người khác bắt lấy không buông."

Chuyện của Tiêu Thấm và em trai Lục Vân là chuyện riêng tư của cô, Long gia cũng không tiện hỏi tới.

Nhưng đứng dưới góc độ cá nhân, Long Diệc Tuyết không thể không nói vài lời.

Vốn dĩ bầu không khí đã có chút lắng xuống, nhưng sau khi Long Diệc Tuyết nói điều này, Lục Vân lại có chút hứng thú, hắn cười nói: "Chuyện tôi và chị nhận nhau đã công khai rồi, tại sao lại phải sợ bị bắt gặp?"

"Ngây thơ!"

Long Diệc Tuyết chế nhạo nói: "Anh không biết vòng giải trí phức tạp cỡ nào, cho dù anh vô tội cũng không thể nào chống lại được kẻ có tâm phỉ báng, sự xuất hiện của anh chẳng có lợi ích gì cho Tiêu Thấm cả, ngược lại chỉ biết kéo scandal đến cho cô ấy mà thôi."

"Người có tâm mà cô nói là Lý Lộ đúng không?” Lục Vân đột nhiên nói.

Long Diệc Tuyết ngạc nhiên nhìn Lục Vân: "Nếu anh đã biết tới Lý Lộ thì anh cũng nên thức thời giữ khoảng cách với Tiêu Thấm đi."



"Lý Lộ rất trâu bò sao?"

"Trâu hay không cũng không thể tùy tiện chọc tới."

"Nếu như tôi nói, tôi đã chọc tới rồi thì sao?"

“Anh nói cái gì?”

Sắc mặt Long Diệc Tuyết đột nhiên biến đổi, trợn to hai mắt nói: "Anh đang đùa đó sao, tôi nói cho anh biết, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào."

Đương nhiên Lý Lộ không đáng sợ, đáng sợ là Đàm gia, nói chính xác hơn, kẻ đáng sợ nhất là người chống lưng cho nhà họ Đàm— Bạch Long Vương.

Tôn Giả Cảnh không phải là trò đùa.

Trong những năm qua, mối quan hệ giữa nhà họ Long và nhà họ Đàm đã đạt đến một mức độ cân bằng rất vi diệu, cái cân bằng này được thể hiện trên nhiều phương diện.

Mối quan hệ giữa Lý Lộ và Tiêu Thấm cũng có thể coi là một kiểu cân bằng này.

Lý Lộ luôn tìm cơ hội để bôi nhọ Tiêu Thấm, nhà họ Long biết, đỉnh điểm là sau khi Lý Lộ gả vào nhà họ Đàm, những chiêu trò bẩn của cô ta càng diễn ra thường xuyên hơn.

Nhưng Long gia rất ít khi can thiệp vào.

Một mặt là do Lý Lộ chưa có hành động gì quá giới hạn, tuy rất thù dai nhưng cô ta vẫn giữ lý trí, không chọc giận Long gia.

Mặt khác, là vì chính Tiêu Thấm đã nói cây ngay không sợ chết đứng, cô không sợ bị bôi đen.

Sau một thời gian dài chiến đấu bí mật như vậy, Lý Lộ vẫn chưa bắt được bất kỳ manh mối nào.

Đó là cũng có thể coi là một sự cân bằng.

Lục Vân nói hắn đã khiêu khích Lý Lộ rồi, xung đột nhỏ thì không sao, nhưng nếu xung đột lớn nổ ra, rất có thể sự cân bằng này sẽ bị phá vỡ.

Nhìn khuôn mặt đột nhiên trở nên lạnh như băng của Long Diệc Tuyết, Lục Vân cảm thấy thật buồn cười, cố ý cười to nói: “Tôi không đùa với cô đâu, người phụ nữ tên Lý Lộ này thuê người nhắm vào chị gái tôi suốt ngày, đương nhiên là tôi không thể nhịn được rồi."

"Ngu ngốc!"

"Lục Vân, tôi đã nghe Chị Hồng nói anh là một võ giả, có lẽ đây cũng là nguyên nhân khiến anh to gan như vậy, nhưng anh có biết sau lưng của Lý Lộ là nhà họ Đàm, mà người chống lưng cho nhà họ Đàm là một vị Tôn Giả Cảnh."

“Bản thân anh cũng là võ giả, không cần tôi giải thích cho anh biết, Tôn Giả cảnh là thế nào đâu đúng chứ?”

Bây giờ có hai loại tin đồn về Lục Vân, một nói hắn là võ giả, một cái khác là nói hắn là người tu luyện.



Những người nói rằng hắn là võ giả chính là nhóm người những người đã tận mắt chứng kiến Lục Vân cõng Tiêu Thấm lên núi, giống như chị Hồng.

Còn những tay săn ảnh bên ngoài đoàn làm phim chính là người đã nói hắn là người tu đạo.

Công tác bảo vệ của ê-kíp sản xuất vẫn khá tốt, bình thường những tay săn ảnh đó rất khó lọt vào trong được, chỉ có thể bí mật chụp ảnh từ rất xa, còn chất lượng của hình ảnh chắc chắn là không quá rõ ràng.

Hơn nữa, ngày hôm đó Lục Vân đã che mặt, ngay cả khi các tay săn ảnh ngồi xổm bên ngoài đoàn làm phim chụp được cảnh này, họ sẽ chỉ nghĩ rằng đó là các diễn viên trong đoàn, treo người trên dây để hành động.

Vì vậy, bọn họ không nghĩ tới việc Lục Vân là một võ giả.

Còn lý do tại sao họ đồn đại rằng Lục Vân là người tu đạo, thì đương nhiên, là do họ suy đoán ra từ sau khi thấy mấy tay săn ảnh liên tục vào đồn uống trà.

Long Diệc Tuyết đã nghe chị Hồng nói rằng Lục Vân là một võ giả, nhưng cô vẫn không thể không mắng hắn.

Dù có là võ giả thì vẫn không là gì trước một Tôn Giả Cảnh!

Long Diệc Tuyết tiếp tục lạnh lùng mắng: "Anh tưởng là anh đang giúp đỡ Tiêu Thấm sao, kỳ thực là anh đang hãm hại cô ấy đấy, lại còn ra vẻ công lao rất lớn, tại sao anh có thể làm được như vậy thế hả đồ ngu ngốc?"

Ngu ngốc?

Lục Vân sắc mặt đột nhiên trở nên có chút kỳ quái.

Đây là lần đầu tiên Vân Thiên Thần Quân vĩ đại bị mắng là đồ ngu ngốc.

Thật thú vị.

Lục Vân chẳng những không tức giận mà càng ngày càng thấy thú vị.

Người phụ nữ trước mặt anh khiến Lục Vân nhớ đến một người bạn cũ… Cố An Kỳ.

Cố An Kỳ lúc trước cũng vậy.

Khác biệt duy nhất là Cố An Kỳ xuất phát từ lợi ích của bản thân, còn Long Diệc Tuyết tuy rằng cũng đứng trên lập trường của Long gia, nhưng lúc này, cô xuất phát từ sự quan tâm đến Tiểu Tần nhiều hơn.

Vì vậy, ngay cả khi Long Diệc Tuyết mắng hắn là đồ ngu ngốc, Lục Vân vẫn không thể ghét cô ấy.

Lục Vân cười nói: "Ý cô là, việc Lý Lộ cử người theo dõi chị gái tôi cả ngày, tôi có biết cũng không được làm gì? Kể cả tôi có bị paparazzi theo dõi, thì tôi cũng nên tiếp tục im lặng?"

"Nếu anh không thích bị paparazzi nhìn chằm chằm thì đừng có đến rảnh rỗi là đến thăm đoàn phim nữa.

"Tiêu Thấm là chị gái tôi, tôi đến thăm thì có vấn đề gì chứ?"

"Anh… anh là đồ thiểu năng! Cho dù anh là một võ giả thì cũng là một võ giả thiểu năng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.