Chương trước
Chương sau
Lạc Ly đang định nói thân phận Vân Thiên Thần Quân của Lục Vân cho sư phụ của cô là Doãn Thu Thủy biết, thì đột nhiên cô cảm giác chân mình lơ lửng trên mặt đất.

Đến lúc lấy lại tinh thần.

Lạhát hiện mình đã bị Lục Vân bá đạo bắt cóc ra khỏi văn phòng.

"Ân..."

Lạc Ly vặn vẹo cơ thể yêu kiều, cố gắng giãy giụa mấy lần.

Hóa ra.

Cánh tay của Lục Vân cứng như kẹp sắt siết chặt eo cô, khiến cô không thể cử động được.

Lạc Ly không còn cách nào khác ngoài việc lặp lại thủ đoạn cũ, sử dụng sức mạnh của răng như lần trước, cắn ngón trỏ trên bàn tay mà Lục Vân đang dùng che miệng cô lại.

Chỉ khi đó cô mới thoát ra được.

"Tiểu Lục Vân! Em đang làm cái gì vậy!!"

Lạc Ly tức giận nói: "Đang nói chuyện vui vẻ, lại đột nhiên ôm người bỏ chạy, thật thất lễ, người không biết còn tưởng em là kẻ buôn người đó."

Lục Vân liếc nhìn dấu răng trên tay mình, sắc mặt tối sầm nói: "Chị lần nào cũng cắn người, chị là chó à?"

Cũng may lần này cắn vào tay.

"Bổn cô nương là hổ, em đáng bị như vậy, hừm!" Lạc Ly nhìn Lục Vân một cách hả hê, nghiến hai chiếc nanh hổ nhỏ sáng bóng, nói.

Lục Vân không nói nên lời.

Lạc Ly khoanh hai tay trước ngực, hỏi: "Tại sao lúc nãy em không để chị tiết lộ danh tính của em?"

Lục Vân nói: "Chẳng lẽ chị đã quên lời sư phụ dạy rồi sao, sống phải biết khiêm tốn, không phải là em hù dọa chị nhưng làm người không nên quá cao ngạo, nếu không rất dễ bị người khác nhắm tới."

Lạc Ly không tin nói: "Em là Vân Thiên Thần Quân, chị chỉ nói rõ sự thật, cao ngạo chỗ nào chứ?"

"Chị không hiểu sao? Vân Thiên Thần Quân đã trở thành một loại tín ngưỡng, nếu như chị làm bại lộ thân phận của em thì em không còn cảm giác thần bí nữa.



Một khi tín ngưỡng bắt đầu mất đi cảm giác huyền bí thì đó cũng là lúc tín ngưỡng đó dần sụp đổ.

Bởi vì.

Người đời đã xem em như một nhân vật vĩ đại cao xa hơn người thường, một khi mất ánh hào quang thần thoại, tín ngưỡng cũng rất khó khôi phục lại hình dáng cũ."

 

Bản thân Lục Vân cũng không biết mình đang nói cái gì nữa, nhưng hiệu quả thật thần kỳ, khiến Lạc Ly sửng sốt trong giây lát.

"Thật... thần bí sao?"

Lạc Ly ngốc nghếch nói: "Chị chỉ muốn nói cho sư phụ chị biết thân phận của em mà thôi, để cho sư phụ chị ngạc nhiên một chút. Mọi chuyện sẽ không nghiêm trọng như em nói đâu đúng không?"

Không phải chỉ là chuyện bị lộ thân phận thôi sao? Tại sao lại liên quan đến tín ngưỡng sụp đổ?

Trước kia Lạc Ly xem Vân Thiên Thần Quân là một tín ngưỡng, kể từ khi biết tiểu Lục Vân chính là Vân Thiên Thần Quân thì tín ngưỡng trong cô không chỉ không sụp đổ, ngược lại cô càng thêm sùng bái đối với Vân Thiên Thần Quân......

Tóm lại, cô chỉ cảm thấy Lục Vân đang nói nhảm, nhưng cô không biết nên phải phản bác thế nào.

Lục Vân trịnh trọng nói: "Như vậy vẫn chưa nghiêm trọng sao, dù sao chị chỉ cần nhớ kỹ một câu, đừng tùy tiện làm lộ thân phận của em, chị hiểu không?"

Trong lúc Lục Vân nói câu này, ngữ khí vô thức trở nên gay gắt hơn vài phần.

Lạc Ly ủy khuất mà mím môi lại nói: "Thôi được rồi, không nói thì không nói, tại sao em lại hung dữ với chị như vậy… Huh? Không đúng, Tiểu Lục Vân em dũng cảm quá nhỉ, dám giáo huấn chị gái mình?"

Vừa rồi Lạc Ly chỉ đang nghĩ việc Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân, nên mới có chút rụt rè, bây giờ bình tĩnh lại, suy nghĩ một chút lại thấy không đúng, dù thế nào thì Vân Thiên Thần Quân cũng là em trai cô thôi.

Chị cắn em, em dám đánh trả lại sao?

Sự tự tin của Lạc Ly đột nhiên dâng lên, vừa nghiến răng nghiến lợi, vừa trừng mắt khiêu khích nhìn Lục Vân.

Cái gọi là âm dương hòa hợp, này mạnh kia yếu, nam lồi nữ lõm...

Sau khi khí thế của Lạc Ly tăng lên, quả nhiên sắc mặt của Lục Vân sụp đổ, hắn vừa vất vả lấy lại uy nghiêm cho Vân Thiên Thần Quân, kết quả lại bị chị bảy dễ dàng dập tan lần nữa.



Kỳ thật tình huống này, Lục Vân đã sớm có dự tính từ trước.

Các chị em khác của hắn vẫn chưa hắn mình là Vân Thiên Thần Quân, trong lòng họ đều tôn sùng Vân Thiên Thần Quân, cho rằng hắn là một nhân vật cấp thần thoại.

Nhưng nếu để họ biết em trai họ chính là Vân Thiên Thần Quân.

Khả năng cao bọn họ sẽ rất sốc nhưng dần dần về sau họ sẽ cảm thấy không được vui, thậm chí còn cố ý hoặc vô ý "đàn áp" bản thân hắn.

Dù sau

Ai mà không cho mình có chút kiêu ngạo phải không?

Trên đời này còn có chuyện gì kiêu ngạo hơn đàn áp được Vân Thiên Thần Quân dưới trướng mình?

Cũng như việc, đàn ông dựa vào việc chinh phục thiên hạ để chinh phục phụ nữ, mà phụ nữ dựa vào việc chinh phục đàn ông để chinh phục thiên hạ, những cái này đều việc làm mang đến cảm giác thành tựu cho người ta.

Khi Lục Vân đối mặt với tình huống này, hắn cũng không thể làm gì khác, chỉ có thể giơ tay đầu hàng: "Được rồi, em thừa nhận em chỉ là một đứa em trai, chị gái muôn năm!"

...

Khi cả hai quay trở lại phòng làm việc.

Hai người Doãn Thu Thủy và Đinh Văn Hoành lập tức dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cặp chị em này, bởi vì cách thân mật của họ không giống các cặp chị em bình thường.

Suy cho cùng vẫn là chị nuôi thôi.

Nhưng mà về chủ đề vừa nói trước đó, Doãn Thu Thủy và Lục Vân đều ngầm không nhắc đến nữa, làm như nó chưa từng xảy ra.

Hai bên trò chuyện vô cùng bình thường.

Cho đến lúc sắp rời đi, lợi dụng Lạc Ly không chú ý, Doãn Thu Thủy đi tới trước mặt Lục Vân, dùng giọng nói có chút lạnh lùng nói: "Cho dù là vì bản thân hay là Lạc Ly, tốt nhất cậu nên rời khỏi kinh thành càng sớm càng tốt."

Lục Vân cười nói: "Cảm ơn, Doãn viện trưởng nhắc nhở, tôi nhất định sẽ ghi nhớ mà rời đi cực kỳ… khiêm tốn."

Hai chữ " khiêm tốn" còn bị Lục Vân cố ý nhấn mạnh.

Doãn Thu Thủy khẽ cau mày, hừ lạnh nói: "Không biết sống chết!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.