Chương trước
Chương sau
Tin mới nhất! Không quảng cáo!

Sự xấu xí của bạn làm ảnh hưởng đến mắt tôi.

Câu này như một đòn tâm lý.

Vừa dứt lời, Lục Vân vung tay tát thẳng vào mặt Vương Đào một phát.

Chát!

Đòn tâm lý cùng đòn vật lý đều nở hoa.

Vương Đào sửng sốt.

Vương Đào không ngờ Lục Vân lại tát mình. Từ bé đến lớn, đây là lần đầu tiên anh ta bị tát.

Anh ta lập tức nổi quạu.

Lửa giận bừng bừng!

“Thằng khốn này, tao muốn mày chết không yên! Đoạn Bằng, sao anh còn đứng đó? Sao không mau chóng giết thằng nhãi này đi? Tôi sẽ chặt xác tên đó thành trăm mảnh cho chó ăn!”

Vương Đào gầm lên.

Tuy anh ta không phải là tu võ giả nhưng anh ta vẫn có thể ra lệnh cho Đoạn Bằng vì bối cảnh vững chắc của anh ta.

Trong lòng Đoạn Bằng thầm vui mừng, đây chính là cảnh tượng mà anh ta muốn nhìn thấy. Sau khi nghe được mệnh lệnh của Vương Đào, anh ta lập tức gật đầu bước ra ngoài, thở ra một hơi thật mạnh.

Vương Đào lại nhìn Diệp Vô Địch một cái, tiếp tục ra lệnh: “Giết thằng nhãi kia đi, hôm nay tôi muốn hai tên kia chết không toàn thây!”

“Đừng…”

Đúng lúc Đoạn Bằng chuẩn bị ra tay, đột nhiên Lưu San San chạy đến trước mặt Vương Đào với sắc mặt tái nhợt, cầu xin tha thứ: “Vương thiếu gia, chuyện này không liên quan đến Vô Địch. Xin anh hãy tha cho Vô Địch có được không?”

“Vô Địch? Cô với tên khốn đó cũng tình cảm quá nhỉ. Nếu như cô thích cậu ta như vậy thì chết cùng nhau đi!”

Vương Đào nở nụ cười dữ tợn. Anh ta đột nhiên túm lấy tóc của Lưu San San, tát vào mặt cô ta. Cái tát mạnh đến mức khiến cho khóe miệng cô ta chảy máu.

Cô ta ngã loạng choạng trước mặt Diệp Vô Địch.

Khuôn mặt cô ta đầy tuyệt vọng.



Từ tiếng cười hung dữ vừa rồi của Vương Đào, Lưu San San có thể cảm nhận rõ ràng Vương Đào không hề thích cô ta mà chỉ muốn chơi đùa với cô ta.

Sau khi chơi đùa xong, anh ta có thể vứt bỏ cô ta bất cứ lúc nào, giống như vứt bỏ một túi rác.

Thật là một giấc mơ kinh thành lố bịch!

Mặc dù Diệp Vô Địch hận Lưu San San cắm sừng cậu ấy nhưng nhìn thấy cô ta như vậy, trong lòng cậu ấy vẫn cảm thấy đau đớn, hai mắt đỏ hoe lao về phía Vương Đào.

“Được rồi!”

Diệp Vô Địch hoàn toàn áp đảo Vương Đào về chiều cao, thân thể cũng tràn đầy sức mạnh. Nếu như bọn họ thực sự muốn chiến đấu thì Vương Đào căn bản không phải là đối thủ của cậu ấy.

Vì thế, Vương Đào tự nhận thức che mặt, lui về sau, vừa lùi vừa hét: “Đoạn Bằng, giết tên điên này trước đi!”

Đương nhiên Đoạn Bằng không hề phản đối.

Với anh ta, Lục Vân với Diệp Vô Địch chỉ là người bình thường, anh ta chỉ dùng một tay là có thể giải quyết.

Nếu Vương Đào đã nói giết Diệp Vô Địch trước thì cứ giết Diệp Vô Địch trước đi!

Đoạn Bằng tự tin lao về phía Diệp Vô Địch, chuẩn bị giết cậu ấy trước mặt Vương Đào.

Nhưng vào lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Đoạn Bằng.

Trên mặt Lục Vân nở nụ cười kỳ dị: “Không phải anh muốn tôi chết lắm sao, hiện tay chính là cơ hội của anh đấy.”

Nụ cười này lập tức khiến Đoạn Bằng kinh ngạc, mơ hồ có dự cảm không lành.

Thế nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, cong cánh tay, chuẩn bị dùng cùi chỏ cực mạnh tấn công đè nát ngực Lục Vân. Thế nhưng không ngờ khuỷu tay còn chưa chạm vào Lục Vân thì đã bị một cú đánh trời giáng.

Bịch!

Đoạn Bằng quỳ xuống, tạo thành hai hố sâu trên sàn.

Lục Vân thu hồi lòng bàn tay, vẻ mặt thoải mái, thậm chí còn lắc đầu thất vọng nói: “Lúc xuống lầu, thấy anh kiêu ngạo nói rằng sẽ chỉ dạy tận tình cho Long Diệc Tuyết, tôi còn tưởng anh có năng lực lắm, hóa ra chỉ có vậy?”

Chỉ có vậy?

Chỉ có vậy?

Chỉ có vậy?

“……”



Đoạn Bằng không để ý tới Vương Đào nữa, vẻ mặt đầy kinh hãi.

Anh ta chưa từng thấy Lục Vân ra tay, cũng không cảm nhận được nội lực trong cơ thể hắn. Anh ta tưởng rằng hắn chỉ là một người bình thường, chỉ là bát cơm mềm dựa vào Lạc Tiên Tử.

Ai mà ngờ.

Tên Lục Vân này lại là một cao thủ võ đạo.

Đoạn Bằng có chút mơ màng, định đứng dậy nhưng vào lúc này, Lục Vân duỗi ra một ngón tay, ấn lên trên vai anh ta.

Chính ngón tay tưởng chừng như mỏng manh này khiến cho Đoạn Bằng cảm nhận được sức mạnh như núi đè.

Đoạn Bằng hoàn toàn bị thuyết phục.

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Hóa ra mẹ nó không phải là mơ.

Đây chắc hẳn là trận chiến vô ích nhất và ngắn nhất mà Đoạn Bằng từng trải qua kể từ khi trở thành võ giả. Đối thủ mới chỉ dùng một lòng bàn tay và một ngón tay khiến cho anh ta phải quỳ xuống đầy yếu ớt.

Thế nhưng với thực lực của Lục Vân, làm sao hắn có thể là một kẻ vô danh được?

Thiên phú võ thuật của hắn còn đáng sợ hơn cả Lạc Tiên Tử!

Đoạn Bằng thật sự không hiểu nổi.

Lục Vân tựa hộ nhìn thấu suy nghĩ của anh ta, chậm rãi nói: “Trong giới võ tu, có người thích cao siêu, có người thích khiêm tốn. Còn tôi thuộc vế sau.”

Đoạn Bằng trầm mặc.

Ý của Lục Vân là hắn không thích phô trương, cũng chưa từng bộc lộ thực lực và thiên phú của mình trong giới võ tu nên đương nhiên sẽ không để lộ tên tuổi trong giới.

Nghĩ vậy cũng hợp lý.

Đoạn Bằng cũng biết có một số cao thủ võ thuật sinh ra từ những vùng hẻo lánh của ngôi làng miền núi, âm thầm tập luyện hơn chục năm dưới sự hướng dẫn của các huấn luyện viên.

Sau khi những người này rời núi, bình thường đều quen giữ thái độ khiêm tốn nhưng một khi đã ra tay, kỹ năng của họ rất đáng kinh ngạc.

Vũ Minh rất thiết tha đối với những nhân tài như vậy.

Đoạn Bằng còn tưởng rằng mình đã đoán ra lai lịch của Lục Vân, cổ họng giật giật: “Lục Vân, cậu có tài như vậy, nhất định sẽ có một tương lai tươi sáng. Đừng có làm chuyện ngu ngốc!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.