Chương trước
Chương sau
Rõ ràng, Long Xuyên muốn Long Diệc Tuyết phủ nhận mối quan hệ giữa Long gia với Lục Vân.

Long Diệc Tuyết nhìn sang Long Thuyên.

Tuy rằng Long Thuyên không có biểu hiện gì nhưng từ vẻ mặt nghiêm nghị của ông ta, cô ấy có thể thấy được Long Thuyên cũng đang do dự với chuyện này.

Bản chất của Long Thuyên không phải là người vô ơn, hơn nữa ông ta cũng rất yêu quý Long Diệc Tuyết. Điều này có thể thấy rõ qua việc ông ta không đồng ý gả Long Diệc Tuyết cho Lâm gia để đổi lấy sự ổn định cho Long gia.

Thế nhưng như hai anh em Long Xuyên và Long Tế từng nói, nay đã khác xưa, chuyện này mang ý nghĩa rất quan trọng.

Cho dù ông ta không nghĩ cho bản thân mình nhưng cũng vẫn nên nghĩ đến mạng sống của những người khác trong Long gia.

Thân là gia chủ Long gia, Long Thuyên không thích hợp trả lời một số vấn đề, một mặt ông ta không muốn để Lục Vân cảm thấy mình là kẻ vô ơn. Mặt khác, câu trả lời của ông ta cũng đại diện cho bộ mặt của Long gia.

Nếu như Long Thuyên nói rằng không có quan hệ gì với Lục Vân thì có nghĩa là Long gia đắc tội với Lục Vân.

Nhưng nếu như để Long Diệc Tuyết trả lời thì sau này có thể giải thích là Long Diệc Tuyết còn trẻ tuổi, ngu dốt, sợ bị liên lụy nên mới trả lời là không có quan hệ gì với Lục Vân.

Thực ra, chuyện này ai cũng rõ. Long Thuyên cũng biết rằng sau khi Lục Vân nghe xong, hắn nhất định sẽ không tin nhưng loại kỹ thuật ngoài mặt này từ lâu đã trở thành truyền thống của Long quốc.

Tôi muốn từ chối anh nhưng tôi sẽ không nói thẳng ra điều đó mà sẽ dùng các cách khác. Cho dù anh có trách móc thì tôi cũng có thể giải thích là chính anh là người suy nghĩ quá nhiều, tôi không hề cố ý.

Một cách giao tiếp rất thâm sâu.

Nhìn thấy thái độ của ông nội như vậy, Long Diệc Tuyết lại càng cảm thấy lạnh lẽo hơn.

Đây là lần thứ hai cô ấy thất vọng về gia đình mình.

Thậm chí cô ấy còn cảm thấy thất vọng hơn cả lần đầu.

Chí ít lần trước ông nội còn có lý nhưng lần này, ngay cả ông nội cũng bắt đầu giả vờ bối rối.

Sau khi im lặng một hồi, Long Diệc Tuyết buồn bã cười đáp: “Lục tiên sinh là ân nhân của Long gia. Trước đây khi ông nội tôi bị bệnh nặng, chính Lục tiên sinh là người đã chữa khỏi bệnh cho ông.”

Nghe vậy, sắc mặt của các thành viên Long gia đều thay đổi rõ rệt.

Trong mắt Long Xuyên hiện lên một tia khắc nghiệt.

Còn Long Tế và vợ của ông ta là Phương Mẫn tỏ vẻ bực bội.



Ngay cả Long Thuyên vốn chưa có biểu cảm gì rõ ràng, đôi mắt sâu thẳm cũng hơi tối sầm lại.

Thấy vậy, Vương Húc nhìn thẳng vào mắt Long Diệc Tuyết, sau đó quét qua đám Long Xuyên và Long Tế với ánh mắt khinh thường, cười lạnh nói: “Một đám người già sống lâu như chó còn chẳng gan dạ bằng một cô gái.”

Sắc mặt của mấy người đó lại thay đổi.

Vương Húc lại quay về phía Lục Vân, tự tin nói: “Nếu như ba ngày sau không gặp thì tôi sẽ giao cho Long gia đi làm nhiệm vụ. Vương Đào, chúng ta đi thôi!”

Mặc dù Vương Đào không muốn làm thế, anh ta chỉ muốn chém Lục Vân thành trăm mảnh ngay lập tức nhưng vì anh trai đã nói vậy nên anh ta chỉ đành mang theo hận thù rời đi.

“Để cho mày sống thêm ba ngày nữa. Ba ngày sau, tao sẽ tận mắt nhìn mày chết!”

Vương Đào nghiến răng nghiến lợi, nói những lời gay gắt với Lục Vân rồi rời đi với anh trai.

Sau khi hai anh em Vương gia rời đi, đương nhiên Đoạn Bằng cũng không ở lại nữa. Trước khi đi, anh ta còn để lại cho Lục Vân một lời nhắn tàn nhẫn: “Tôi khuyên cậu nên quay về báo cho Lạc Tiên Tử chuẩn bị sẵn quan tài đi.”

Kết quả, Lục Vân chỉ nhìn chằm chằm anh ta. Đoạn Bằng lập tức mất đà, chán nản ôm hai chiếc răng cửa đã gãy rời đi.

Đường đường là giảng viên của Học viện võ thuật kinh thành nhưng hôm nay anh ta thực sự là một kẻ hèn nhát đến cùng cực.

Chuyện đã kết thúc.

Trong số những người còn ở lại, sắc mặt của Long gia là xấu nhất.

Tim của họ như thể chìm xuống đáy.

Rõ ràng là Lục Vân điên rồi, dựa vào đâu mà Long gia phải dọn dẹp chứ?

Lại còn Long Diệc Tuyết được ông cụ yêu quý nữa, lẽ ra nên gả cô ta đến Lâm gia mà không nói cho cô ta biết ông cụ bị bệnh nặng.

Thật là một tai họa!

Long Thuyên hơi do dự một chút, sau đó tiến lên nói: “Lục tiên sinh, Vương Húc kia không hề dễ đối phó. Tôi sẽ sắp xếp một nơi yên tĩnh để ngài bình phục.”

Lục Vân liếc nhìn ông ta, mỉa mai nói: “Ông cụ Long, ông thật tốt bụng!”

Lục Vân cười lạnh trong lòng.

Hắn làm sao không hiểu lão già này đang nghĩ gì. Ông ta sợ hắn trốn thoát, Vương Húc sẽ trút giận lên Long gia.

Long Thuyên tựa hồ không hiểu được ý mỉa mai trong lời nói của Lục Vân, nói: “Lục tiên sinh chính là vị cứu tinh của Long gia, đương nhiên chúng tôi không muốn ngài thua cuộc. Muốn đấu với Vương Húc, việc điều chỉnh lại trạng thái rất quan trọng.”



“Đừng ra vẻ đạo đức giả nữa, tôi đã nói sẽ đấu một trận với Vương Húc thì tôi sẽ không bỏ trốn. Tôi hiểu lòng tốt của ông nhưng không cần nữa đâu.”

Nghe vậy, sắc mặt của Long Thuyên hơi thay đổi,

Lục Vân nhìn chủ nhà hàng Bành Quốc Hào và ra hiệu cho ông ra ngoài. Bành Quốc Hào rất khôn ngoan, đuổi toàn bộ nhân viên phục vụ ra ngoài.

Thấy Long gia vẫn không chịu rời đi.

Lục Vân cau mày nói: “Sao vậy, vẫn muốn giám sát tôi đến tận ngày trận đấu diễn ra sao?”

“Lục tiên sinh hiểu lầm rồi…”

“Vậy thì rời khỏi đây đi!”

Trước đây, Lục Vân có ấn tượng khá tốt với Long Thuyên nhưng bây giờ hắn cảm thấy thế giới này tối tăm như quạ. Mặc dù một người có tính cách thất thường đến đâu thì khi nào thấy được điểm nào có lợi cho mình, họ sẽ đưa ra một số quyết định đi ngược lại với chính mình, với mong muốn riêng của bản thân.

Điều này có thể hiểu được.

Thế nhưng như vậy chẳng vui chút nào.

Lục Vân chưa từng tỏ ra lịch sử với những thứ hay người khiến hắn cảm thấy không hài lòng.

Tiếng quát lạnh lùng này khiến cho mặt Long Thuyên cứng đờ.

Trong lòng ông ta cũng có cảm giác không hài lòng.

Nhưng sau khi nhìn Lục Vân, thân thể già nua của ông ta đột nhiên run lên.

Sự bất mãn trong lòng ông ta lập tức biến thành một làn sóng chấn động.

Ánh nhìn đó…

Ánh nhìn đó như thể một vị vua nhìn xuống thiên hạ của mình, tràn ngập vẻ uy nghiêm không thể cưỡng lại. Chỉ cần liếc nhìn qua một cái, máu trong cơ thể Long Thuyên dường như đã đông cứng lại.

Thế nhưng Long Thuyên cũng là tôn giả một phương.

Lẽ ra ánh nhìn này không nên xuất hiện ở một chàng trai trẻ mới ở độ tuổi đôi mươi.

Quá kinh khủng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.