Chương trước
Chương sau
Thanh lợi kiếm được nhà họ Uông coi là bảo bối, trong mắt Lục Vân lại mỏng manh như một tờ giấy, chỉ cần hắn muốn phá vỡ nó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng Lục Vân không làm như vậy.

Làm vậy quá lộ liễu.

Cho nên hắn chỉ búng ngón tay, thanh kiếm ‘ong’ lên một tiếng, lưỡi kiếm liên tục run rẩy một trận, lực rung động đó chạy thẳng về phía chuôi kiếm, khiến cho bàn tay đang cầm kiếm của Vương Húc cảm thấy một trận tê dại như có dòng điện chạy qua.

"Còn đánh nữa không?"

Lục Vân cười như không cười nhìn Vương Húc, hỏi.

Lúc này Vương Húc, một nhân vật cấp thiên tài của nhà họ Uông đang run lên từng đợt.

Anh ta không chấp nhận kết cục này!

Hay là mình sử dụng đan dược?

Nhưng nếu sau khi sử dụng đan dược vẫn không thể phá vỡ phòng ngự của Lục Vân thì làm sao?

Đến lúc đó, nói không chừng hắn sẽ bắt đầu nghi ngờ về những kiến thức về Hoá Cảnh mình được biết trước đó có thật sự đúng hay không.

Là người nào nói trong Hóa Cảnh, Hoành Luyện Tông sư là kẻ dễ bắt nạt nhất?

Anh ta có tu vi cao hơn Lục Vân ba cảnh giới nhưng cũng không cách nào làm hắn bị thương, hơn nữa đối phương còn tập trung vào phòng vệ chứ không hề tấn công, vậy rồi còn đánh đấm thế nào nữa?

Luận về sức chịu đựng và độ bền bỉ thì Hoành Luyện Tông sư là giỏi nhất trong số những Tông sư Hóa Cảnh, chỉ cần hắn cứ chậm rãi đánh như vậy, chắc chắn những tông sư cảnh bình thường sẽ bị mài mòn từng chút một bởi tốc độ hao tổn nội kình của bọn họ nhanh hơn Hoành Luyện Tông sư nhiều.

Một khi nội kình của đối phương bị hao tổn quá nhiều, không kịp thời khôi phục thì lúc này sẽ là cơ hội để Hoành Luyện Tông sư có thể dễ dàng phát động phản công.

Hiện tại Uông Húc đã hiểu, thì ra cái mà Lạc tiên tử nhìn trúng, không phải là tướng mạo của Lục Vân, mà là độ bền bỉ của hắn.

Thì ra các nữ thần võ tu thích loại này.

Giờ thì anh ta hiểu rồi!

Uông Húc cũng lười đánh nữa, anh ta lạnh lùng nhìn Lục Vân nói: "Tuy rằng rất khó chịu, nhưng anh đã thành công làm mới nhận thức của tôi đối với Hoành Luyện Tông sư, cho nên tôi thừa nhận, anh—— rất ưu tú!”

“Anh thừa nhận tôi ưu tú?"

Lục Vân cười cười, nhưng không tiếp tục nói nhiều về đề tài này, mà hắn chỉ chậm rãi đi tới trước mặt Uông Húc, nói: "Vậy thì, kết bạn không?”

“......”

Lục Vân tiếp tục nói: "Tuổi trẻ không thành danh, uổng công là cuồng kiêu, dù sao tôi cũng đang giẫm lên vai anh để đi lên, hẳn là cũng phải dành chút sự tôn trọng cho anh, anh muốn kết bạn cũng được.”

Câu này của Lục Vân đơn giản là để nói cho khán giả ở đây biết, hắn hẹn giao đấu với Uông Húc là bởi vì anh ta nổi tiếng.



Mà cách thức ‘thành danh’ tốt nhất chính là giẫm lên vai thiên tài để xuất hiện.

"Kết bạn thì không cần, nhưng mà anh rất thú vị đó, tôi sẽ nhớ kỹ anh, Lục Vân."

Uông Húc nhìn Lục Vân thật sâu, sau đó xách kiếm của mình rời khỏi khu vực sàn đấu.

Lục Vân cũng không cảm thấy gì cả.

Sau khi Uông Húc rời đi, Lục Vân vẫn đứng lại tại chỗ, vẻ mặt đắc ý dạt dào giơ tay lên vẫy tay với khán giả xung quanh, hắn lớn tiếng nói: "Nhớ kỹ tên tôi, Hoành Luyện Tông sư – Lục Vân!”

“......”

Thật kiêu ngạo!

Nhìn hắn muốn đánh một trận quá!

Đáng tiếc là hắn có cái vỏ cứng quá, tới thiên tài Uông Húc cũng không thể làm gì được hắn, mà bọn họ lại không bằng Uông Húc cho nên cuối cùng chỉ có thể tức giận nghiến răng ken két, họ đánh không lại tên Lục Vân này, họ nhịn!

Vốn tưởng là một trận chiến sinh tử kịch liệt, ai ngờ kết quả cuối cùng lại là cái chưa ai từng nghĩ tới, hoà nhau.

Kết quả trận đấu làm mọi người nuối tiếc nhưng không ai có thể phủ nhận nó không phải là một trận đấu tuyệt vời.

Chỗ đặc sắc chính là, mọi người rốt cuộc cũng được nhìn thấy toàn bộ chiến lực của Uông Húc, nhất là một nhát kiếm kia, nó đã để lại ấn tượng hết sức sâu sắc trong lòng khán giả.

Còn một cái nữa, thanh niên thần bí chinh phục được Lạc tiên tử rốt cục cũng đã lộ ra bộ mặt thật.

Bề ngoài tuấn tú, sức lực lại bền bỉ.

Chỉ dựa vào hai điểm này thôi đã đủ biến hắn trở thành người cực kỳ hấp dẫn trong mắt các cô gái.

Mà sở dĩ nói kết quả khiến mọi người nuối tiếc là vì họ không được nhìn thấy hình ảnh máu tươi bắn tung tóe.

Sâu trong nội tâm con người, ít nhiều đều ẩn chứa yếu tố bạo lực, nhất là sau khi trở thành võ giả, bọn họ càng thêm khát cầu niềm kích thích, mà chuyện được chứng kiến các cuộc chiến sinh tử đã mang đến cho bọn họ một cảm giác kích thích khó mà hình dung được.

Nhưng ai ngờ được trận chiến sinh tử này lại không hề toé ra chút máu nào cho nên mọi người mới cảm thấy tiếc nuối.

Có điều, trận đấu đã chấm dứt, họ có tiếc nuối đến cỡ nào cũng vậy thôi.

Bên ngoài Võ Đấu Quán.

Uông Đào không cam lòng hỏi: "Anh, vì sao anh không tiếp tục đánh nữa? Người họ Lục kia cùng lắm chỉ là một Hoành Luyện Tông sư mà thôi, anh cứ tiếp tục chiến đấu là được rồi, dù sao trên người anh vẫn có nhiều đan dược mà. ”

“Hoành Luyện Tông sư mà thôi?”

Uông Húc hừ lạnh một tiếng: "Nếu chỉ là Hoành Luyện Tông sư bình thường mà thôi, thì tại sao Lục Vân có thể đỡ được một kiếm mạnh nhất của anh, đến giờ em vẫn cảm thấy hắn chỉ là một Hoành Luyện Tông sư bình thường thôi sao?”



Huống hồ.

“Nếu như đối phó với một Hóa Cảnh sơ kỳ mà anh vẫn phải sử dụng đến sức mạnh của đan dược thì danh tiếng thiên tài này anh không khác gì một chuyện cười cả!”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Tuy rằng Uông Húc cũng khó chịu nhưng anh ta có kiêu ngạo của mình, nếu dựa vào uống thuốc mới có thể giết chết Lục Vân thì thắng cũng không thoải mái.

Hơn nữa câu nói kia của Lục Vân thật sự đã kích động được anh ta.

Tuổi trẻ không thành danh, uổng công là cuồng kiêu!

Không phải bản thân Uông Húc cũng là người như vậy sao?

Cho nên cho dù không thể trở thành bạn bè với Lục Vân, nhưng Uông Húc nghĩ cả đời này mình sẽ không thể nào quên được cái tên này đâu.

Uông Đào oán hận nói: "Thật sự là khó chịu quá mà, nhất là khi nhớ lại cái vẻ mặt kiêu ngạo vừa rồi của Diệp Vô Địch, em chỉ hận không thể đè anh ta ra lột da rút gân tại đó! ”

Lúc trận đánh chấm dứt, Diệp Vô Địch dùng một vẻ mặt bỡn cợt đến nói với hắn ta: “Tôi đã sớm nói là anh rể tôi không chết được đâu, không chỉ không chết được, mà trong trận đấu vừa rồi anh rể tôi vẫn chưa phát huy được 1% thực lực nữa đấy.”

Chuyện này khiến Uông Đào tức giận cực kỳ, thế là sau đó hai người bọn họ lại lao vào cãi nhau kịch liệt như pháo nổ.

Vốn dĩ người bên cạnh định để yên cho hắn ta phát tiết bất mãn một chút, không hề quan tâm.

Nhưng nghe Uông Đào nói đến đây thì gương mặt Uông Húc đột nhiên lạnh lẽo, quát lên một tiếng: "Chuyện này dừng lại ở đây, nếu em còn dám gây sự nữa anh sẽ đánh gãy cái chân chó của em đấy! ”

Uông Đào co rụt cổ lại.

Đúng như người ta nói anh trai như cha. Trong suy nghĩ của Uông Đào, người anh trai uy nghiêm này còn đáng sợ hơn cha rất nhiều.

Trong khi đó.

Một lối ra khác của Võ Đấu Quán, vô số người dùng ánh mắt phức tạp nhìn theo Lục Vân.

Hôm nay người thanh niên này đã triệt để làm thay đổi nhận thức của bọn họ về Hoành Luyện Tông sư, thì ra một cái mai rùa cũng có thể tu luyện đến mức cứng rắn cỡ bức tường thành như thế này.

Thậm chí còn có không ít người bắn ánh mắt sùng bái về phía hắn.

Giống như sự xuất hiện của Lục Vân đã mở ra cho bọn họ một con đường hoàn toàn mới, làm sau này bọn họ có thể hùng hồn nói với người lớn trong nhà, xem đi, Hoành Luyện Tông sư cũng có thể lợi hại như vậy, con muốn đi theo con đường Hoành Luyện Tông sư.

Dù sao thì.

Hoành Luyện Tông sư cũng mang theo hai chữ "Tông sư", có đối đầu với võ giả dưới Hóa Cảnh vẫn có thể dư sức đánh đối thủ đo ván.

"Cậu Lục..."

Ngay khi Lục Vân đang tận tình hưởng thụ ánh mắt của người xung quanh thì Đinh Văn Hoành bỗng nhiên đi về phía hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.