Chương trước
Chương sau
Vị trí trên cao rất lạnh, anh có thể thử thông cảm cho ngài ấy một chút. Tôi tin đại tướng trong chuyện này nhất định có khổ tâm không thể nói!”

"Nếu cô ta không thể đưa ra một lý do để thuyết phục tôi, thì xin lỗi... Tôi và cô ta sẽ không thể làm việc chung.” Mạc Phàm vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vai Hạ Hàn Băng:

"Tôi biết cô là cánh tay phải của Thượng Quan, hy vọng quyết định của tôi không làm cô cảm thấy khó xử.”

"Tôi sẽ không khó xử." Hạ Hàn Băng nhìn bàn tay Mạc Phàm đặt trên vai mình, khóe môi hơi cong lên, cô không giỏi cười, nhưng nụ cười của cô lúc này có thể làm băng tuyết tan chảy:

“Bởi vì quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, là anh có thể sống sót trở về!”

"Được, vậy tôi dẫn cô đi gặp Thiên Kỳ, tư chất của em ấy...

Mạc Phàm còn chưa nói xong, Hạ Hàn Băng đã ngắt lời anh:

“Đại tướng Thượng Quan nói, anh phải đồng ý vô điều kiện với yêu cầu của ngài ấy."

Vẻ mặt Mạc Phàm cứng đờ, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu.

Hạ Hàn Băng lấy ra một phong thư, đưa cho Mạc Phàm.



"Yêu cầu của đại tướng nẫm ở trong này." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Hạ Hàn Băng mang một biểu cảm hơi kỳ lạ, sau đó nói:

"Tôi cũng không biết trong đó viết gì. Nghe nói đại tướng viết xong, ở trong phòng làm việc, soi gương cười suốt hơn ba tiếng đồng hồ”

Sau khi nghe Hạ Hàn Băng nói như vậy, dự cảm không ổn trong lòng Mạc Phàm càng thêm mãnh liệt.

Nữ nhân kia đến tột cùng đào cho anh cái hố gì, mà có thể tự cười hơn ba tiếng?

"Lúc cô ta cười vào gương, có tháo chiếc mặt nạ màu đen thường xuyên đeo xuống không?" Nắm chặt phong thư kia, Mạc Phàm tức giận nói:

"Chỉ sợ các ngươi còn không biết vị đại tướng này rốt cuộc bộ dạng như thế nào đi. ”

Mạc Phàm hiện tại không muốn mở phong bì, anh thực sự lo lắng người phụ nữ có hành vi khó lường đó sẽ đào hố sâu cho anh.

"Anh đối với đại tướng có thành kiến?" Hạ Hàn Băng cũng. không cảm thấy khó chịu vì những lời này của Mạc Phàm:

"Dù sao đại tướng Thượng Quan vẫn là Định Hải Thần Châm của quân bộ Đại Hạ hiện tại. Có và không có ngài ấy, thế cục bên ngoài Đại Hạ sẽ là hai bộ dáng khác nhau. Còn về việc ngài ấy trông như thế nào, điều đó không thực sự quan trọng."

Mạc Phàm gật đầu, mặc dù anh không thích một số hành động của Thượng Quan, nhưng vẫn phải thừa nhận Hạ Hàn Băng nói không sai.

Bởi vì, vị nữ đại tướng này, chính là người trẻ nhất đạt được Tỉnh Thần cấp trong toàn quân Đại Hạ, thậm chí là trong lịch sử nhân loại!



Tên đầy đủ của cô ta là... Thượng Quan Tinh Nguyệt!

“Đúng rồi, thương thế của anh đã tốt hơn chưa?” Hạ Hàn Băng lại hỏi một câu.

Từ đôi mắt bình tĩnh của cô, thật khó để tìm thấy chút quan tâm ẩn giấu trong đó.

"Nguyên lực của tôi hiện nay chỉ có thể hù dọa người khác, không thể kéo dài công kích." Mạc Phàm bất đắc dĩ nhún nhún vai:

"Đối với đàn ông mà nói, thật đúng là một đề tài thương cảm”

Không thể công kích lâu?

Hạ Hàn Băng cũng không vì Mạc Phàm tự giễu mà cười, sự lo lắng và quan tâm trong mắt cô ngày càng đậm:

"Với trình độ y tế hiện tại của quân khu, chúng tôi thực sự đã cố gắng hết sức..."

Năm năm trước, Mạc Phàm - lực lượng chiến đấu số một của Quân đội Bắc Dã, đã cao thủ cấp quốc bảo của Haider làm bị thương nặng, giả chết thoát thân. Tuy nhiên, mặc dù sống sot nhưng anh đã phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt của bộ tư lệnh quân đội suốt một năm.

Khi đó, quân bộ vì cứu Mạc Phàm, ước chừng tiêu hao 47 tấn dung dịch tinh thể Nguyên Tinh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.