Chương trước
Chương sau
Thế giới không nhỏ, nhưng những cuộc đoàn tụ luôn bất ngờ như vậy.

Trong mắt Cơ Ngưng Vũ tựa hồ có một trận mưa rào, nàng hít sâu một hơi, cắn môi đứng lên, sau đó khuyu gối quỳ xuống.

"Mạng này của ta là của ngươi. n nhân cứu mạng, xin nhận ta một lạy.”

Cơ Ngưng Vũ chắp tay ấn trên mặt đất, thắt lưng buông thống, cúi người, vầng trán nhẫn nhụi đặt ở trên mu bàn tay của nàng.

Động tác này khiến cho eo và mông của cô lộ ra hết cỡ, cảm giác quen thuộc lại tràn ra khiến người ta rất bất an.

Có lẽ, Cơ tỷ tỷ lạnh như băng, thật sự ý thức không được, loại động tác quỳ xuống cúi người này của nàng, có thể tạo ra tác động lớn như thế nào!

Mạc Phàm cố gắng rời mắt khỏi đỉnh cong của Cơ Ngưng Vũ, sau đó vội vàng đưa tay kéo cánh tay đối phương, muốn nâng Cơ Ngưng Vũ dậy.

"Kỳ thật tôi lúc ấy cũng đã sớm nhìn Đảo Borneo không vừa mắt, lúc diệt trừ bọn họ, thuận tay cứu chị thôi." Mạc Phàm nói:

"Đầu là người quen cũ, thật sự không cần phải làm đại lễ như vậy đâu.”

Cơ Ngưng Vũ tùy ý Mạc Phàm kéo mình, vành mắt rõ ràng đều đỏ lên, vân vũ tích trong mắt đã trút xuống rồi!

Lúc này Mạc Phàm cũng không ý thức được, Cơ Ngưng Vũ chưa bao giờ để cho người khác phái đụng phải thân thể của mình, cho dù là cánh tay cũng không được, mà hắn, là người duy nhất.

Đảo Borneo là một hải đảo có diện tích trung bình trong quần đảo Hắc Hải, trên đảo tụ tập hơn một ngàn hải tặc, bốn thiên tài trong thế hệ trẻ của Cơ gia khi đi Häc Hải Châu thay gia tộc làm việc, bị hải tặc đảo Borneo cướp bóc. Không chỉ bị cướp hết hàng hóa mà hai trong số bốn thiên tài trẻ tuổi này đã thiệt mạng và hai người bị thương nặng.



Lần này giáng một đòn vô cùng nặng nề đối với nhà họ. Cơ, mà bốn thiên tài kia lại là em trai mà Cơ Ngưng Vũ cực kỳ chiếu cố, cho nên, vì vậy cô đã chọn một mình đến Häc Hải, tiêu diệt đảo Borneo.

Mặc dù lúc ấy Cơ Ngưng Vũ đã thành võ giả cấp A, nhưng nhân lực nghèo nàn, chỉ có một người sau khi giết hơn trăm hải tặc cấp thấp, mười mấy võ giả cấp B. Thậm chí còn liều mạng một cường giả sơ kỳ cấp A, rốt cục cũng kiệt sức không chống đỡ nổi.

Mấu chốt nhất chính là, tình báo của Cơ Ngưng Vũ có sai sót!

Trên đảo lúc đó, còn có một hải tặc có được thực lực cấp A đỉnh phong!

Cơ Ngưng Vũ cho dù ở thời kỳ toàn thịnh, cũng không có khả năng so sánh với đỉnh cao cấp A, huống chi đã gần như kiệt sức vào thời điểm đó, thể lực cùng chiến lực đều không còn gì để kế thừa.

Với dung mạo và thân hình của cô, nếu rơi vào tay những hải tặc này, số phận của có thể tưởng tượng được!

Đỉnh cấp A đó mạnh đến mức Cơ Ngưng Vũ không thể nhìn thấy bất kỳ hy vọng chiến thẳng nào.

Khi đó nàng bị đỉnh cấp A đâm vào bụng dưới, chảy máu đầm đìa, nguyên lực không cách nào vận chuyển, cơ hồ hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, đã mặc người chém giết.

Ngay khi Cơ Ngưng Vũ lâm vào trạng thái tuyệt vọng, một bóng người đeo mặt nạ đen từ trên trời giáng xuống, cứu cô khỏi thanh kiếm của hải tặc đỉnh cấp A, sau đó được đối phương cõng rời đi.

Người cứu Cơ Ngưng Vũ kia, chính là Mạc Phàm! Nhưng bởi vì thương thế quá nặng, Cơ Ngưng Vũ cũng không có cùng Mạc Phàm có bất kỳ trao đổi nào, được cứu không bao lâu, đã bất tỉnh trên lưng anh.

Chờ Sau khi Cơ Ngưng Vũ tỉnh lại, đã ở trong bệnh viện của Lực lượng phòng vệ ven biển của quân đội Đại Hạ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.