Hai chân Trình Lộ Hàm mềm nhũn, ngồi phịch xuống sô pha, sau khi nghe thấy tiếng kêu của con trai, lúc này bà có chút thất thần.
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi trên sô pha, nhìn cảnh này, lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn, trách cứ:
“Tôi đã sớm nói với bà, đừng chiều hư con trai. Tôi đưa nó đến Bắc An học là muốn cho nó khiêm tốn một chút, thu lại tính tình hống hách của nó. Hiện tại thì tốt rồi... Bà thậm chí còn dám chặn thông báo nhập học của người khác?”
"Không phải chỉ là tạm thời ngăn cản cô gái đó nhập học sao? Gó là cái gì chứ?”
Trình Lộ Hàm cho đến bây giờ, cũng không nhận ra hành vi của bà có gì sai trái. Bà đứng thẳng dậy, chỉ thẳng vào người chồng trước mặt:
"Bạch Thủ Ninh, bây giờ ông còn có tâm tình truy cứu chuyện này? Con trai tôi đang gặp nguy hiểm ở Bắc An, người làm cha như ông còn không lo nghĩ cách cứu nó? Nếu không phải có cha tôi, ông nghĩ ông có thể ngồi ở vị trí hiện tại sao?”
“Đúng. Là nhờ ơn cha của bà. Lần nào bà cũng nhắc đến chuyện này!” Bạch Thủ Ninh tức đến nói giọng nói hơi run lên:
“Trinhg gia các người có từng Bạch Thủ Ninh tôi là con rể chưa? Bà không thử coi lại đám người Trình Gia của bà có gì tốt? Bạch Chấn Dương không phải đều bị chúng dạy hư sao?”
“Bây giờ là lúc cãi nhau sao? Nếu ông không ra tay, nếu con trai tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-tro-ve/3001458/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.