“Đám nhà giàu các ngươi không thể nói chuyện có đạo lý một chút sao?” Hạ Thiên Kỳ bước lên, nàng vừa mở miệng, tựa hồ bóng đêm cũng theo đó mà sáng lên một chút.
Hạ Thiên Kỳ nghe cuộc đối thoại này xong thì rất tức giận. Sự thật bày ra rõ ràng, thế nhưng, Bạch gia cùng Trình gia lại căn bản không thèm để ý, ngược lại càng thêm cao. ngạo và hống hách.
Người đàn ông kia còn nói muốn tha cho anh Mạc Phàm một mạng, ông ta đang tỏ ra nhân từ và thương hại đó sao?
Nhìn thấy Hạ Thiên Kỳ, hai mắt Trình Thanh Dương liên sáng rực. Không ngờ Bắc An lại còn có nhan sắc không thua gì Tống Tử Viện!
"Đúng vậy, ta không nói đạo lý đó, vậy thì sao?" Trình Thanh Dương nhìn chằm chằm Hạ Thiên Kỳ, sau đó tiến lên vài bước, giêu cợt nói:
"Đương nhiên, nếu như cô thành tâm nhận lỗi, ta cũng có thể buông tha cô.”
Từ lúc Hạ Thiên Kỳ lên tiếng, Mạc Phàm cũng trở lại bên cạnh nàng. Sở dĩ Mạc Phàm không ra tay giáo huấn Trình Thanh Dương là vì anh đã phát hiện ra một điều rất đáng vui mừng.
Trong lúc tức giận, trên người Hạ Thiên Kỳ vậy mà lại lóe lên ánh sáng của Nguyên lực.
Ánh sáng màu tím này cực kỳ mỏng nhẹ, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng thuần khiết!
Ánh sáng màu tím nhấp nháy vài giây sau liền biến mất, nếu không quan sát kỹ rất khó phát hiện! Ngay cả Hồ Vệ Bưu cũng không phát hiện sự bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-tro-ve/3001454/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.