Ở bên ngoài trụ sở Long Sơn của Thiên Y viện, Tôn Diệu Nguyệt ngồi trên chiếc ghế xếp, tư thế xinh đẹp, bên cạnh là một chiếc bàn trà. Lý Tiểu Vũ đang thuần thục, thanh nhã pha trà, sau đó liền rót đầy ba chén.
- Phù... Thiên Y viện thật sự vẫn có thứ tốt đấy...
Thưởng thức Thanh Tâm Trà trong tay, Tôn Diệu Nguyệt thỏa ý gật đầu hài lòng, cảm thán khẽ một tiếng, sau đó mới nhìn về phía người đàn ông trung niên đang khom lưng đứng bên cạnh.
- Rốt cục tình hình thế nào rồi?
- Bẩm báo sơn trưởng đại nhân... Thiên Y viện cũng không nói rõ tình huống ra sao, chẳng qua chỉ nhờ chúng tôi tụ tập ở gần đây, lúc nào cũng sẵn sàng ra tay...
Người đàn ông trung niên kia cung kính nói.
- Chỉ như thế thôi?
Đôi mi thanh tú của Tôn Diệu Nguyệt hơi nhíu lại.
Dường như cảm nhận được sự nghi ngờ của Tôn Diệu Nguyệt, thân thể người đàn ông trung niên hơi run lên, càng cúi thấp xuống một chút, cung kính nói:
- Quả thật chỉ có như thế...
- Làm việc chính thức là người của bản viên Thiên Y viện... Chúng ta ở chỗ này chỉ là một đám dự bị!
Tôn Diệu Nguyệt nhấp khẽ một ngụm trà, quay đầu nhìn thoáng qua trụ sở nho nhở ở phía xa xa, hơi nhíu mày, nói:
- Được... Cứ như vậy đi!
Nhìn người đàn ông trung niên kia cẩn thận lùi ra, Tôn Diệu Nguyệt tiện tay buông chén trà xuống, hừ khẽ một tiếng:
- Bà già
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3720610/chuong-1296.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.