Chương trước
Chương sau
Ánh đuốc dày đặc cùng đèn chiếu phá tan sự tối tăm của thế giới dưới lòng đất, khiến cả khu vực vốn tối như mực giờ sáng như ban ngày. 

 Giang Khương lẳng lặng đứng trước lan can bằng hợp kim, nhìn mặt trận thú đầu nhân cách đó hơn hai trăm mét, lông mày hơi nhíu lại. 

 Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được hơi thở quen thuộc và cường đại trong mặt trận đối diện. 

 Thú vương Sư Khung đã tới rồi. 

 Hoàng Văn Hiên đi tới cạnh Giang Khương, nhìn vẻ mặt hơi lo lắng của hắn, từ tốn cười nói: 

 - Thường ủy Giang... Ngài không cần quá lo lắng... Hiện tại Ban công trình đã bổ sung một lưới điện dày đặc, cho dù là yêu tộc này có sử dụng thủ đoạn đặc thù gì thì chúng ta cũng không ngại! 

 Giang Khương mở miệng, thở dài nói: 

 - Không thể lạc quan quá mức... Hiện tại có lẽ là tới thời điểm chúng ta gặp phải thử thách lớn nhất rồi! 

 - Thử thách lớn nhất? 

 Hoàng Văn Hiên hơi sửng sốt, nhìn yêu tộc dày đặc phía trước, khuôn mặt nghiêm lại, cẩn thận hỏi thăm: 

 - Thường ủy Giang, ý của ngài là gì? 

 - Thú vương phía yêu tộc tới rồi... 

 Giang Khương lắc đầu, cau mày cười nói: 

 - Hơn nữa, Lý Nguyên Bân ... Hẳn là cũng tới rồi! 

 - Thú vương yêu tộc? Còn cả Lý Nguyên Bân cũng tới rồi? 

 Nghe lời nói của Giang Khương, sắc mặt Hoàng Văn Hiên hơi biến đổi. Mặc dù gã chưa từng tiếp xúc với thú vương yêu tộc nhưng nhìn vẻ nghiêm trọng trên mặt Giang Khương liền biết thú vương này chắc chắn rất khó lường. 

 Hơn nữa tên nhãi Lý Nguyên Bân kia cũng biết tính chất của một số trang bị đặc biệt, tất nhiên chỉ cần nhìn một chút là có thể nhận ra đại khái, không đến nỗi hoàn toàn không quen như yêu tộc. 

 - Tôi phải đi triệu tập họp gấp với ngoại viện... 

 Nghe thấy Giang Khương nhắc nhở như vậy, Hoàng Văn Hiên cũng không dám coi thường chút nào, vội vàng tổ chức họp. 

 Mấy lần trước yêu tộc tấn công cũng chỉ ở quy mô nhỏ. Nhưng kế tiếp nếu yêu tộc tấn công tiếp thì sẽ không đơn giản như những lần đầu rồi. 

 Dưới yêu cầu của Hoàng Văn Hiên, Giang Khương cũng tham gia cuộc họp gấp này. 

 Trụ sở đóng dưới lòng đất mặc dù xây dựng hơi vội vàng nhưng Giang Khương cũng không thể không bội phục sự lợi hại của Ban công trình. 

 Trong trụ sở, trừ các trang bị phòng ngự bền vững, ngay cả những thiết bị khác cũng tương đối hoàn thiện. 

 Trong thời gian nửa ngày ngắn ngủi, các phòng sinh hoạt cơ bản đã tương đối đầy đủ, thậm chí còn có một phòng hội nghị hoàn chỉnh. 

 Người tham dự không nhiều, cũng chỉ mười mấy người. Ngoài mấy người đội trưởng của Ban tác chiến ngoại viện ra cũng chỉ có mấy người thuộc Ban công trình. 

 Giang Khương đi vào phòng họp, tất cả mọi người ở đây đều ngẩng đầu thấy hắn, cũng đứng dậy, cung kính, ân cần chào hỏi: 

 - Chào thường ủy Giang! 

 - Vâng... Mời mọi người ngồi! 

 Giang Khương gật đầu ra hiệu, sau đó ngồi xuống vị trí chủ tọa. 

 Hoàng Văn Hiên ngồi bên cạnh hắn, nhìn mọi người một chút, sau đó cũng không nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: 

 - Tất cả mọi người đều hiểu tình hình trước mắt rồi. Hiện tại tôi triệu tập cuộc họp khẩn là bởi vì tiếp đây, chúng ta có thể phải đối mặt với một thử thách rất lớn... 

 - Căn cứ phán đoán của thường ủy Giang, thú vương yêu tộc và Lý Nguyên Bân hẳn đã tới rồi... Lúc nào cũng có thể chỉ uy quân yêu tộc tiến hành tấn công với cường độ trước nay chưa từng có... 

 Hoàng Văn Hiên được Giang Khương nhắc nhở, sau khi đưa ra một số hạng mục mà mọi người cần cảnh giác xong liền nhìn về phía Giang Khương, nói: 

 - Thường ủy Giang, ngài tới nói vài câu đi! 

 Giang Khương gật đầu, nhìn về phía mọi người, trầm giọng nói: 

 - Về tình hình cụ thể, vừa rồi trưởng ban Hoàng đã nói qua rồi, tôi cũng không cần nói nhiều nữa... Tôi chỉ muốn cường điệu thêm một chút... 

 - Mọi người phải tập trung tinh thần, chuẩn bị đối phó với sự tấn công của yêu tộc bất cứ lúc nào... Đương nhiên quan trọng nhất là... Mọi người cần chuẩn bị tôi... Thú vương yêu tộc có nắm giữ một thần khí, rất có khả năng khắc chế toàn diện bất cứ vũ khí hay thiết bị phòng ngự nào có liên quan tới năng lượng của chúng ta... 

 Nghe thấy những lời này của Giang Khương, sắc mặt mọi người ngồi đây đều tái đi. Sở dĩ mọi người tự tin như vậy là bởi đối với yêu tộc, Thiên Y viện nắm giữ nhiều vũ khí hiện đại hơn. 

 Mặc dù hiệu quả đã bị suy yếu nhất định nhưng khi sử dụng vẫn mạnh mẽ hơn yêu tộc chỉ biết dùng vũ khí lạnh nhiều lắm. 

 Hiện tại đột nhiên có tin này, hiển nhiên trong lòng tất cả mọi người đều kinh hãi. 

 Giang Khương trầm giọng nói: 

 - Cho nên mọi người cần chú ý chuẩn bị mọi thứ... Ví dụ thậm chí súng phóng lựu cũng không thể sử dụng được... Cho nên tôi đề nghị trang bị các loại vũ khí dạng cung nỏ, đồng thời sử dụng không phải mũi tên kim loại, tránh để bị trường lực làm ảnh hưởng... 

 Nghe những lời này của Giang Khương, phó trưởng ban Lý, phụ trách ngoại viện trầm giọng đáp: 

 - Xin thường ủy Giang yên tâm... Nhằm vào hành động lần này, ban tôi đã đặc biệt trang bị loại nỏ mạnh không dùng mũi tên kim loại... Đồng thời tôi cũng sẽ tiến hành bàn bạc với Ban công trình, điều chỉnh các loại phòng ngự có liên quan... 

 - Được... Quá tốt rồi... 

 Cuộc họp không nói những lời thừa, chỉ tầm hai mươi phút liền kết thúc. Giang Khương đi ra khỏi phòng họp, nhìn phía yêu tộc bên kia đang mơ hồ có thay đổi trận hình, hít thật sâu một hơi. 

 Xem ra hẳn là Sư Khung đã không nhịn nổi nữa rồi. 

 Nghĩ tới thực lực đáng sợ của Sư Khung, còn có thần khí Bích Lũy kia, Giang Khương không nén nổi đưa tay chậm rãi sờ sờ vào hình xăm trên vai trái mình. 

 Từ sau khi Cửu Vĩ bị phong ấn lần nữa liền không có chút động tĩnh gì, rất rõ ràng Bích Lũy kia khắc chế không nhỏ với Cửu Vĩ. 

 Mà lúc này Giang Khương không hề có chút tin tưởng nào có thể giải trừ trạng thái phong ấn của Cửu Vĩ. 

 Chẳng qua cho dù là thế nào, lúc đầu Cửu Vĩ giải phong cũng cần đủ năng lượng. Giang Khương tin rằng lần này giải phong hẳn cũng không giống như lần đầu tiên, phải giải phong tới chín tầng... 

 Mà hắn cố gắng ở lại trong thế giới Phong Động là bởi thế giới dưới lòng đất này có rất nhiều linh dược. 

 Tin rằng chỉ cần có đủ linh dược, như vậy hắn có thể tăng cường thực lực bản thân, hoặc cũng rất có tác dụng trong việc giải phong Cửu Vĩ lần nữa. 

 Chỉ là hiện tại hắn còn không thể nào rời khỏi nơi này. Ít nhất hắn phải đảm bảo trụ sở có đủ năng lực tự bảo vệ thì mới an tâm rời đi cô. 

 Mà trước mắt, hắn tin rằng yêu tộc sắp sửa tấn công rồi... 

 Không ngoài dự đoán của Giang Khương, không bao lâu sau, tháp cảnh giới của trụ sở liền phát ra tiếng cảnh báo chói tai... 

 Giang Khương đưa mắt nhìn lại, thấy một đám ma thu dưới sự xua đuổi của yêu tộc đã bắt đầu tụ tập trước trận... 

 - Chuẩn bị phòng ngự... 

 Cùng với tiếng hét lớn của Trưởng ban Lý, một đội cao thủ ngoại viện võ trang hạng nặng xuất hiện trước lan can hợp kim, hơn nữa còn nhanh chóng chia đội, tiến vào trong boongke phía trước, tiến hành phong tỏa phòng ngự. 

 Mà trong mấy tháp canh xung quanh cũng xuất hiện rất nhiều bóng người. 

 - U u u ... 

 Phía trận yêu tộc chợt vang lên tiếng kèn thê lương. 

 Tiếng kèn này van lên, mấy trăm con ma thú bắt đầu ngửa đầu rống to, chạy thẳng về phía trụ sở. 

 Khuôn mặt Giang Khương lạnh lùng nhìn đám ma thú xông tới. Đi đầu là ba mươi con ma ngưu thân thể to lớn. 

 Đám ma ngưu này có thân thể mạnh mẽ, lúc chạy tiếng bước chân nặng nề, thế đầu rất lớn. Nếu để chúng đánh lên hệ thống phòng ngự thì chỉ sợ mấy cái boongke kia cũng chưa chắc chịu nổi. 

 Mà theo sát sau đó là ba bốn mươi con ma lang to lớn, phía sau còn mấy chục con ma báo, ma hổ theo sau, chạy thẳng về hướng hàng phòng ngự của trụ sở. 

 Lúc này đám thú đầu nhân yêu tộc đều cầm vũ khí trong tay, bắt đầu theo sau đám ma thú, chuẩn bị đẩy nhanh tiến công bất cứ lúc nào. 

 - Quả nhiên Sư Khung này không phải hạng tầm thường... Dùng ma thú hạng nặng phá vỡ hàng phòng ngự, sau đó để các ma thú khác lao vào phá hoại, cuối cùng mới là yêu tộc chủ lực tiến lên chém giết... 

 Hai mắt Giang Khương hơi nheo lại. Chẳng qua hiển nhiên hắn cũng hiểu, Sư Khung cũng không chính thức mong đợi lần tấn công này có thể thành công, chỉ muốn nếm thử một lần thôi. 

 Chỉ cần còn có Thú Thần Bát, đơn thuần dựa vào ma thú không thể phá tan tầng phòng ngự này được. 

 Nhưng Giang Khương cũng không có ý định sử dụng Thú Thần Bát. Hắn cũng muốn xác nhận một chút, với mức độ tấn công này, ngoại viện có thể bảo vệ cả trụ sở không bị công phá giống như lời bọn họ nói không. 

 - Chuẩn bị... Bắn... 

 Tiếng thét lớn của trưởng ban Lý vang lên, một loạt tiếng súng nổ cũng bùng lên... 

 Trên tháp canh hai sườn, tiếng súng nặng nề vọng tới. 

 Nghe tiếng nổ, trong lòng Giang Khương thầm cười khổ. Ngoại viện đúng là sử dụng toàn hàng xịn. Tiếng nổ lớn như thế phải là súng bắn tỉa... 


 Đương nhiên đối với bộ đội đặc chủng thì đó là vấn đề rất lớn, mà đối với cao thủ ngoại viện Thiên Y viện, một chút phản lực nho nhỏ chẳng đáng nhét kẽ răng! 

 Quả không có gì bất ngờ, tiếng súng vang lên, một đám ma ngưu đang lao như điên bắt đầu văng móng trước, nện mạnh người xuống mặt đất. 

 Nhưng dù sao số lượng chúng cũng rất nhiều, có tới gần hai mươi con vẫn lao được vào trong đám boongke. 

 Nhìn đám ma ngưu sắp sửa đánh lên tầng phòng ngự đầu tiên, hai mắt Giang Khương lại hơi nheo lại.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.