Chương trước
Chương sau
Gương mặt Hoàng Văn Hiên rầu rĩ đứng trước hàng rào phòng ngự làm bằng hợp kim, nhìn cự mã phòng ngự hạng nặng từ thấp đến cao, nhẹ gật đầu một cái. 

 Ban Công trình ngoại viện vẫn tương đối đáng tin. Chỉ trong nửa tiếng đã thành lập được phòng tuyến phòng ngự hạng nặng, sau đó dưới sự bảo vệ của thành viên tinh nhuệ ngoại viện, chỉ trong ba tiếng đã hoàn thành xây dựng hệ thống phòng ngự ban đầu, ngay cả đám thú nhân kia có muốn xông vào cũng không có cách nào. 

 - Xem ra, nơi này đã ổn, hẳn vấn đề không lớn. Nhưng nhiều thú nhân như vậy, làm sao mà giết hết được? 

 Nhớ đến Ủy viên thường vụ Giang vẫn còn ở trong tay giặc, vẻ rầu rĩ trong mắt Hoàng Văn Hiên lại càng nhiều. 

 Bây giờ đã qua một ngày, không biết Ủy viên thường vụ Giang như thế nào rồi? Hắn chỉ mang theo có ba người, vạn nhất bị đối phương bao vây, chỉ sợ lành ít dữ nhiều. 

 - Lão Lý, anh xem chúng ta có thể đẩy tới đằng trước hay không? 

 Hoàng Văn Hiên cau mày nhìn Phó chủ nhiệm Lý phụ trách ngoại viện, sau đó do dự hỏi. 

 Phó chủ nhiệm Lý ngẩng đầu nhìn trận thế của đám thú nhân đằng xa, sắc mặt ngưng trọng: 

 - Rất khó. Thông qua mấy lần tiếp xúc vừa rồi, xác nhận thực lực của đám thú nhân này rất mạnh. Chúng ta thành lập căn cứ ở chỗ này, vấn đề cố thủ sẽ không lớn, nhưng muốn tiến vào sẽ rất khó. 

 Hoàng Văn Hiên thở dài. Ông không phật lòng với câu trả lời của Phó chủ nhiệm Lý. Ông cũng biết điều này, chẳng qua chỉ không cam lòng mà thôi. 

 Nhìn biểu hiện chán nản của Hoàng Văn Hiên, Phó chủ nhiệm Lý tất nhiên cũng biết Trưởng ban Hoàng đang suy nghĩ chuyện gì, chỉ có thể khuyên: 

 - Trưởng ban Hoàng, Ủy viên thường vụ Giang cát nhân thiên tướng. Tôi nghĩ cậu ấy nhất định sẽ bình an trở về. 

 - Hy vọng là vậy. 

 Hoàng Văn Hiên bất đắc dĩ gật đầu. 

 Trong lúc hai người đang nói chuyện với nhau, một thành viên ngoại viện chạy đến, cung kính nhìn hai người nói: 

 - Trưởng ban Hoàng, Chủ nhiệm Lý, quan sát viên của chúng ta phát hiện trận địa thú nhân đằng trước đang phát sinh rối loạn nhỏ, tình huống cụ thể thì không rõ. 

 - Nội bộ phát sinh rối loạn? 

 Hai người hơi sửng sốt. Ánh mắt Hoàng Văn Hiên sáng lên, hưng phấn nói: 

 - Chẳng lẽ là Ủy viên thường vụ Giang? 

 Chủ nhiệm Lý chần chừ một chút, sau đó quay sang ra lệnh: 

 - Bảo quan sát viên mật thiết quan sát động tĩnh, đồng thời ra lệnh cho trung đội thứ nhất chuẩn bị đánh ra. 

 - Rõ. 

 Sau khi hạ mệnh lệnh xong, Chủ nhiệm Lý hít một hơi thật sâu, trầm giọng kêu lên: 

 - Trưởng ban Hoàng, chỉ cần có thể, ngoại viện chúng ta tùy thời có thể điều động. 

 - Được. 

 Hoàng Văn Hiên hài lòng gật đầu, sau đó bước ra gần lan can: 

 - Chúng ta đi xác nhận tình huống. Chỉ cần có thể, không tiếc hết thảy. 

 - Được. 

 Giang Khương đã xuyên qua gần một nửa đội hình thú nhân. 

 Từ lúc Giang Khương lấy ra Thần Thú Bát, rót vào năng lực, phát uy thần uy hết cỡ, trong nháy mắt, hai chân đám ma thú lẫn thú nhân đều nhũn ra, mất đi sức chiến đấu. 

 Tất cả đều giảm đi khí thế rất nhiều. 

 Thừa cơ hội này, Giang Khương giống như mũi tên tiên phong mở đường, cộng thêm Eve ở đằng sau hỗ trợ và hai đại Vu sư bảo vệ hai cánh, tiểu đội hắn tấn công cực kỳ nhanh chóng. 

 Mặc dù đám thú nhân đều có thực lực Thiên giai, nhưng trong tay đám người Giang Khương đang mở hết tốc lực, cơ hồ khó mà địch lại. 

 Thực lực của Giang Khương bây giờ đã gần như là Thiên giai nhất phẩm. Đám thú nhân làm sao mà có thể chống đỡ được Giang Khương. 

 Eve và hai đại Vu sư được Tổ linh phụ thể, thực lực ít nhất là Thiên giai nhị phẩm, tiếp viện lẫn nhau, tất nhiên không có ai có thể trì hoãn được bước chân của bọn họ. 

 Mắt thấy cách cửa sơn cốc không còn bao xa, đám thú nhân rốt cuộc cũng có cao thủ vọt đến. 

 Nhìn thú nhân đầu sư, ánh mắt Giang Khương đông lại, là người quen cũ, Sư Mang. 

 Bên cạnh Sư Mang là một thú nhân đầu báo và đầu sói, nhìn qua hẳn là cùng cấp bậc. 

 Thấy ba người xuất hiện, Giang Khương quay sang quát lớn: 

 - Áp sát, thu nhỏ trận hình, toàn lực theo tôi xông lên. 

 - Rõ. 

 Hai đại Vu sư lập tức quơ thủ trượng bức lui hai cao thủ thú nhân rồi theo sát đằng sau. 

 Cảm nhận được hai đại Vu sư đang đi theo đằng sau, Giang Khương khẽ quát một tiếng, nói: 

 - Lên. 

 Giang Khương ra lệnh, trận hình thu nhỏ lại cực hạn, lập tức theo Giang Khương xông thẳng về phía trước. 

 - Tiểu tử đáng chết, chạy đi đâu. 

 Sư Mang dẫn đầu bên kia thấy Giang Khương dẫn đầu vọt tới, lập tức cười gằn, cốt đao màu trắng trong tay chợt đánh xuống đỉnh đầu Giang Khương. 

 Thú nhân đầu báo và đầu sói cũng gầm lên một tiếng, cầm khúc xương và trường đao, đồng thời vọt đến đám người Giang Khương. 

 Hai đại Vu sư chẳng chút chần chừ, ngẩng đầu hét lên, đồng loạt từ hai bên Giang Khương giơ thủ trượng nghênh đón. 

 Sau lưng hai người, Eve yểm hộ hậu phương cực kỳ chặt chẽ. Đám thú nhân đánh lén đều bị cô chém một đao, không bị trọng thương thì cũng bị bức lui. 

 Khi hai thanh đao đụng nhau, sắc mặt Sư Mang cứng đờ, chỉ cảm thấy cánh tay rung lên, trong nháy mắt bị đẩy lui hai bước. 

 - Tại sao tiểu tử này lại trở nên mạnh mẽ như vậy? 

 Nhìn Giang Khương không chút lui bước, ngược lại còn đánh thẳng đến, ánh mắt Sư Mang trở nên âm lệ, quát lớn một tiếng, một lần nữa giơ đao chém tới. 

 Giang Khương mắt cũng không thèm nháy, giơ đao ngăn cản. 

 Nếu không dùng đến thiên phú, hắn không phải là đối thủ của Sư Mang. Nhưng bây giờ đã thuận lợi đột phá, cộng thêm các kỹ năng thiên phú được mở hết cỡ, cho dù là Sư Khung, hắn cũng có thể chống đỡ được một trận, chứ đừng nói chi là Sư Mang. 

 Chỉ nghe một tiếng keng rất giòn, tay Sư Mang bắn lên, ánh mắt lộ ra vẻ kinh hãi. 

 Y một lần nữa bị một đao của đối phương bức lui. 

 Nhưng khi y còn chưa hết sợ hãi, lại một đạo ngân quang thoáng qua. 

 Chỉ kịp kêu lên một tiếng, cảm thấy cánh tay trái của mình chợt lạnh, lại bị một đao nhanh như tia chớp của đối phương chém đứt nửa cánh tay. 

 Nghe Sư Mang kêu thảm, hai thú nhân đang toàn lực đấu với hai đại Vu sư đều giật mình. 

 Tinh thần của hai đại Vu sư đại chấn, đồng loạt quát to, quơ gậy bức hai thú nhân lui một bước, sau đó theo sát Giang Khương lao đi. 

 Sư Mang đã bị trọng thương, nào còn ngăn cản được nữa, bị Giang Khương bức một đao, lui ba bốn thước. 

 Nhìn bốn người đang lao về phía trước, Sư Mang vừa ôm cánh tay trái của mình vừa gầm to: 

 - Ngăn hắn lại cho ta. 

 Nghe Sư Mang hô, hai thú nhân mặt tái xanh vội vàng đuổi theo. 

 Bây giờ đám Nhân tộc đáng chết đang xâm lược vào thế giới dưới lòng đất. Nếu còn để mặc cho mấy người này hội họp với đối phương, Đại vương nhất định sẽ rất tức giận. 

 - Tất cả mọi người bao vây cho ta, không để bọn họ chạy thoát. 


 Ở trong đám người, chỉ thấy đao quang, kiếm ảnh, quậy đám đông thành một bầy. 

 Cũng may, sau khi hai đại Vu sư được Tổ linh phụ thể, sức mạnh kinh người, hai cây thủ trượng múa đến mức gió thổi không lọt, gạt đám thú nhân hai bên không chịu nổi. 

 Eve ở đằng sau, với sự nhạy bén và phản ứng cực kỳ nhanh nhạy, khiến cho đám thú nhân không cách nào đánh lén được. 

 Giang Khương cứ thế một người, đánh thẳng vào hai ba thú nhân tấn công mình, mang theo ba người từng bước xông về phía trước.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.