Chương trước
Chương sau
- Được rồi, trước dừng ở nơi này đi. 

 Giang Khương dừng lại, nhìn chung quanh, không khỏi thở dài. 

 Nghe Giang Khương nói, hai vị đại Vu sư thở hồng hộc ngồi bệt xuống đất, ném hai cây thủ trượng sang một bên. 

 Tuy nói hai người đang sử dụng Tổ linh phụ thể, nhưng loại Tổ linh phụ thể này cũng tiêu hao sức lực rất lớn. Hai đại Vu sư có thể chống đỡ chạy hai tiếng đồng hồ đã là không dễ dàng rồi. 

 Mặc dù Eve vẫn còn chịu đựng được, nhưng Giang Khương cũng không thể không để ý đến cấp dưới của mình. 

 Eve bình tĩnh dừng lại bên cạnh Giang Khương, sau đó bất đắc dĩ nói: 

 - Sớm biết chúng ta đã mang theo túi. 

 - Đúng vậy, ai biết Cửu Vĩ lại không đáng tin cậy như thế. Nhìn mấy tên kia cung kính như vậy, ai nghĩ trở mặt còn hơn lật bánh. 

 Giang Khương nhún vai, cười khổ nói. 

 Vốn hắn nghĩ là Cửu Vĩ là tổ thần Yêu tộc, những con thú khác sẽ có chút kiêng kỵ. Nhưng ai biết được đám thú nhân đó lại có gan hạ thủ với Cửu Vĩ như thế. 

 Bây giờ tốt rồi, không mang theo túi, không có dụng cụ nào hết. Quan trọng nhất, Thần Thú Bát vẫn còn nằm trong ba lô, cũng chưa mang ra ngoài. Tất cả mọi thứ, trừ đan dược tùy thân, tất cả đều rơi vào tay đám thú nhân kia. 

 - Chờ chút, để tôi kiếm chút thảo dược cho đám người Draco. Nếu không, chúng ta sẽ dễ dàng bị đuổi kịp. 

 Sau khi dặn dò Eve nghỉ ngơi một chút, Giang Khương liền bước đến một bờ sông nhỏ. 

 Eve và hắn trên cơ bản có thể che giấu khí tức, sẽ không lưu lại quá nhiều mùi, nhưng hai đại Vu sư thì không thể. 

 Cứ tiếp tục như vậy, đám thú nhân có khứu giác kinh người kia hoặc ma thú bọn chúng cưỡi sẽ phát hiện ra bọn họ mất. 

 Con sông này không quá rộng, chỉ khoảng chừng hai ba thước. 

 Giang Khương tùy ý đi một vòng bờ sông nhỏ, mũi hít hít mấy lần, tìm được một loại cỏ dại gay mũi tương tự như cây ngải. 

 Hắn ngắt một mẩu đưa lên mũi ngửi. Sau khi xác nhận không có độc, mới bỏ vào trong miệng nếm thử, rồi hài lòng gật đầu một cái. 

 Loại cỏ này ngoại trừ mùi khá kích thích ra, chất dịch khá nhiều, còn lại thì không có tác dụng phụ nào hết, hoàn toàn có thể để cho hai đại Vu sư sử dụng. 

 Hắn hái một bó to, sau đó đưa cho hai đại Vu sư, để bọn họ dùng loại cỏ này chà lên trên người. 

 Nhìn thấy hai đại Vu sư dựa theo lời Giang Khương, dùng chất dịch của cỏ chà xát toàn thân để che giấu mùi, khiến cho bộ đồ hoa hòe dính nhớp nhúa, Eve âm thầm vui mừng. Cô không cần thứ cỏ này. Nếu không, thật sự không chịu nổi cái sự nhớp nhúa đó. 

 - Đúng rồi, vừa nãy tôi thấy anh xuất ra một loại năng lượng bùng nổ rất kỳ quái. Là cái gì vậy? Tôi nhớ là không thấy anh dùng loại vũ khí nào đặc biệt cả, làm sao có thể làm được như vậy? 

 Đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Eve nhịn không được hỏi. 

 Giang Khương cau mày, sau đó nói: 

 - Đây là kỹ năng đặc biệt, tên là Khí bạo. Tôi vừa mới học được. 

 - Vừa mới học? Ai dạy? Công dụng thật lợi hại. Công năng đặc dị sao? 

 Nghe nói là vừa mới học, Eve hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi. 

 Giang Khương cười khổ, giải thích: 

 - Cũng là nhờ Cửu Vĩ. Có thể xem là công năng đặc dị, người khác học không được đâu. 

 - Ừm. 

 Eve gật đầu, nhìn Giang Khương ngồi xếp bằng trên mặt đất, thỉnh thoảng kéo áo vai trái lên nhìn hình xăm, gương mặt cau lại tràn đầy trầm tư, liền lo lắng hỏi: 

 - Đúng rồi, Cửu Vĩ như thế nào rồi? Vừa rồi không bị ảnh hưởng gì chứ? 

 - Xem ra lại bị phong ấn nữa rồi. 

 Giang Khương lắc đầu nói: 

 - Bây giờ tôi cũng không có cách liên lạc với Cửu Vĩ, chỉ có thể nghĩ biện pháp quay lại mà thôi. 

 Eve cau mày nói: 

 - Bị phong ấn? Không phải nó là thần linh sao? Tại sao lại bị phong ấn một cách đơn giản như vậy? 

 - Đoán chừng là nó vừa mới hồi phục, sức mạnh còn chưa đủ. Hơn nữa đối phương sử dụng thần khí Bích Lũy, không phải tầm thường. 

 Giang Khương nhớ đến uy năng của cái Kim tự tháp, trong lòng không khỏi lạnh lại. 

 Mặc dù hắn không biết Bích Lũy rốt cuộc là thứ đồ chơi gì, nhưng có thể phát ra uy năng phong phú như vậy, vẫn khiến cho hắn cảm thấy bị chèn ép. 

 Loại uy năng này chủ yếu dùng để phòng vệ, nhưng uy năng cường đại của nó vẫn làm cho hắn kinh hồn bạt vía. 

 Bây giờ không có Cửu Vĩ, chặng đường kế tiếp của bọn họ sẽ vất vả hơn rất nhiều. 

 Nhưng bất kể thế nào, bây giờ phải ra ngoài trước. Ít nhất phải đưa được Eve và hai đại Vu sư rời khỏi đây. 

 Mọi người nghỉ ngơi một lát, đợi hai đại Vu sư chà xát cỏ dại toàn thân xong, bình thường trở lại, bốn người lại tiếp tục lên đường. 

 Nhưng sau khi hai đại Vu sư giải trừ Tổ linh phụ thể, tốc độ rõ ràng đã giảm xuống. Eve và Giang Khương không khỏi chậm lại tốc độ, chờ hai người đi cùng. 

 Nếu bỏ lại hai người, cho dù kinh nghiệm sinh tồn vùng hoang dã của cả hai rất phong phú, không bị độc trùng các kiểu cắn chết thì cũng bị đám thú nhân kia bắt làm tù binh. 

 Không thể không nói, loại cỏ này vẫn tương đối hữu hiệu. Bốn người đi được một khoảng thời gian, Giang Khương đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn phía sau một chút rồi nhẹ nhàng vung tay báo hiệu. 

 Bốn người lập tức trốn vào một bụi cỏ thấp lùn bên cạnh. 

 Khi bốn người trốn vào chưa được bao lâu, liền nhìn thấy ba bốn chục thú nhân cưỡi ma thú nhanh chóng lao qua bụi cỏ bọn họ đang núp. 

 Lần này, ngoài Sư Mang thì còn có hai ba thú nhân đầu sư, nhìn người nào, thực lực cũng không hề thấp hơn Sư Mang. 

 Thấy đội kỵ sĩ lao qua, ánh mắt Giang Khương càng thêm ngưng trọng thêm vài phần. 

 Nhìn đội hình của bọn chúng, nhất định lần này phải giữ bốn người Giang Khương lưu lại thế giới dưới lòng đất. 

 Hơn nữa, đây cũng chỉ là nhóm đầu tiên. Tiếp theo sẽ còn thú nhân nhiều hơn đuổi theo bọn họ. 

 Bây giờ bọn họ còn cách cửa ra ít nhất ba bốn trăm cây số. Nhưng chạy đi trong tình huống này chỉ sợ rất khó khăn. 

 Nhìn thấy đám ma thú kỵ sĩ rời đi, Eve nhìn Giang Khương, thấp giọng nói: 

 - Chúng ta phải làm thế nào bây giờ? 

 - Làm thế nào? Chỉ có thể tiếp tục đi, nghĩ biện pháp phá vòng vây mà thôi. 

 Giang Khương chậm rãi lắc đầu. Bất kể thế nào, tình huống lúc này chỉ có thể đi một bước tính một bước. 

 Chỉ hy vọng Cửu Vĩ có thể mau chóng từ trạng thái phong ấn thoát ra ngoài. Nếu không, hắn đành phải nghĩ biện pháp khác. 

 Nhưng quan trọng nhất chính là mau chóng rời khỏi thế giới phong động Long Sơn, hoặc phải liên lạc được với Thiên Y Viện. 

 Mặc dù đám người Hoàng Văn Hiên hẳn đã báo tin tức ra ngoài, nhưng bọn họ vẫn chưa biết hết hoàn toàn thế giới bên trong, chứ đừng nói chi là tình huống của đám thú nhân. 

 Phải đem một ít tin tức truyền đến tai Thiên Y Viện, sau đó sẽ có biện pháp ứng đối nhiều hơn. 

 Vì để Bích Lũy không bị mang đi, đám người Sư Khung và Hồ Mục đã đưa ra bốn năm cam kết. Giang Khương cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy. 

 Đám thú nhân này nhất định là đã có phòng bị đằng sau. Nếu không, với bốn năm cam kết đó, muốn đặt chân lên thế giới mặt đất là không thể nào. 

 Thế giới mặt đất không phải là thế giới dưới lòng đất. Với khoa học kỹ thuật và vũ khí hiện đại, muốn tiêu diệt thú nhân trên mặt đất cũng không phải là chuyện quá khó khăn. 

 Vì thế, đám thú nhân này tuyệt đối không mang chủng tộc của mình ra làm trò đùa. 

 Bốn người lại tiếp tục đi về phía trước. Trong thời gian này đụng phải ít nhất ba bốn nhóm thú nhân, nhưng xem như vẫn an toàn tránh thoát. 

 Bốn người cách cửa ra cũng càng lúc càng gần. 

 Nhưng rõ ràng, sau khi rời khỏi lòng chảo trung tâm, tỷ lệ gặp thú nhân cũng càng lúc càng nhiều hơn. 

 Cứ bốn năm thú nhân mang theo bảy tám con ma thú tuần tra khắp nơi. Nhiều lần đám người Giang Khương thiếu chút nữa đã bị phát hiện. 

 Tốn rất nhiều thời gian, cuối cùng đám người Giang Khương cũng cách cửa ra sơn cốc càng gần, chỉ còn hơn trăm cây số nữa. 

 Địa vực bên này đã bắt đầu trở nên hẹp hơn. Mặc dù vẫn rộng khoảng chừng hai cây số, nhưng đội ngũ thú nhân tuần tra cũng càng lúc càng dày đặc. 

 Nhìn đám thú nhân dẫn ma lang và các loại ma thú tuần tra trong bóng tối, sắc mặt Giang Khương càng lúc càng khó coi. 

 Với đám thú nhân tuần tra dày đặc như thế, bọn họ muốn đột phá vòng vây hơn trăm cây số mà không để bị phát hiện, chỉ sợ độ khó tương đối cao. 

 - Làm thế nào bây giờ? 

 Tầm mắt của Eve trong bóng tối cũng tương đối mạnh. Lúc này cũng phát hiện được độ khó trong đó, quay sang nhìn Giang Khương, lo lắng hỏi. 

 Nhưng bây giờ phải nghĩ biện pháp khác. 

 Lúc này, tại Thú vương cung cách xa mấy trăm dặm, Kim Sư Đại vương Sư Khung đang ngồi trên ngai vàng, bên cạnh là Hồ Mục. Hai người lẳng lặng nhìn Lý Nguyên Bân đang chậm rãi bước vào. 

 - Không gặp hơn hai mươi năm, xem ra ngươi vẫn không chịu nổi. 

 Ánh mắt Sư Khung thoáng qua vẻ đắc ý.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.