Chương trước
Chương sau
Lúc này, Lý Nguyên Bân bị đám kỵ sĩ ma thú trông trừng trong động đang vô cùng bất an đi qua đi lại trong hang đá. 

 Mười cao thủ dưới tay lão lúc này ai nấy đều sắc mặt âm trầm ngồi trong góc thạch động, chỉ thỉnh thoảng nhìn về phía Lý Nguyên Bân nhưng không có ai nói gì. 

 Là nhân tộc bị bán yêu hóa, lúc này Lý Nguyên Bân cũng cảm nhận được cỗ khí tức thần lực khiến người ta vô cùng chấn động kia. 

 Nhìn bộ dạng Sư Mang hưng phấn rời đi, trong nháy mắt Lý Nguyên Bân ý thức được, đám yêu tộc này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó rất lớn. 

 Ngẫm lại đám Giang Khương và người của Thiên Y viện đang còn chạy thục mạng bên ngoài, trong lòng Lý Nguyên Bân cảm giác có hàng loạt điều không ổn. 

 Đang lúc lão lo lắng, Sư Mang từ bên ngoài sãi bước đi vào. 

 - Thần minh nào giáng lâm? 

 Sư Mang được cho quay về đưa Lý Nguyên Bân đến vương cung. Lão sửng sờ nhìn Sư Mang trước mặt, kinh ngạc nói: 

 - Thần minh của các người sao? 

 - Đúng... Tổ thần Hồ tộc Linh Tinh miện hạ giáng lâm... 

 Sư Mang không kìm được nhìn Lý Nguyên Bân nói: 

 - Đại vương bảo ta đưa ngươi đi vương cung, chờ triệu kiến của ông ấy! 

 Sau khi dứt lời lại nhìn mấy cao thủ nhân tộc bên cạnh, hừ giọng nói: 

 - Bảo đám các ngươi cũng đi cùng... Ở đây đừng có chạy lung tung, nếu không để người khác nhìn thấy, bọn chúng không ngại nếm thử mùi vị thịt người đâu! 

 Lý Nguyên Bân nhíu chặt mày phất tay, tỏ ý bảo mọi người đi theo sau, vừa đi trong lòng vừa lộ ra chút bất an. 

 Thần minh yêu tộc rốt cuộc là tồn tại gì? Trong cổ khí tức kia, lão cảm nhận được một cảm giác kính sợ xuất phát từ đáy lòng. 

 Vốn với lão mà nói, giờ yêu tộc càng mạnh càng tốt, nhưng nghĩ lại thì thấy lần này Thần minh giáng lâm sao mà trùng hợp đến thế. 

 Cuooic cùng, lão chần chừ hỏi Sư Mang: 

 - Thần minh của các người có lẽ không liên quan gì đám người trấn thủ kia chứ? 

 Sư Mang đang thiếu kiên nhẫn đi trước nghe thấy chút bất an mơ hồ trong giọng nói của Lý Nguyên Bân thì cuối cùng cũng quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lý Nguyên Bân, nhe răng cười phá lên. 

 - Không liên quan? Sao lại không liên quan? 

 Nhìn tia phiền muộn lóe lên trong mắt Lý Nguyên Bân, Sư Mang vốn đang phiền não đột nhiên thấy khá hơn, đắc ý cười lớn: 

 - Cái tên người trấn thủ nhân tộc Giang Khương đó, chính là Thần sứ của Linh Tinh miện hạ... 

 Sau khi dứt lời thì gã không thèm để ý đến sắc mặt bỗng nhiên xanh xám của Lý Nguyên Bân nữa, cười haha thúc ma thú đi về phía trước... 

 Giờ phải mau chóng chạy đến vương cung, không biết lần này Linh Tinh miện hạ quay lại thế gian rốt cuộc là đem tin tức gì tới! 

 Đi một lúc, mọi người dần đi vào một lòng chảo cực lớn. Dưới đáy của lòng chảo với nhãn lực cực kỳ tinh tường của Giang Khương mà vẫn không hề nhìn thấy được bờ. 

 Trên đường, thậm chí mọi người dần dần nhìn thấy các ngôi nhà đá. 

 Những ngôi nhà đá này phần lớn đều xây gần nguồn nước, thỉnh thoảng trước vài ngôi nhà đá còn thấy những thứ giống như giếng nước. 

 Nếu không phải thoáng nhìn thấy vài phụ nữ đầu thú mặc đồ da thú và vài đứa trẻ đầu thú xuất hiện trước nhà đá, lúc này Giang Khương còn tưởng cảnh tượng này là của một khu vực đằng sau dãy núi hẻo lánh. 

 Cuối cùng, không lâu sau, trong bóng tối dày đặc phía trước bắt đầu có chút ánh lửa. 

 Mọi người đi đến gần ánh lửa, lúc này Giang Khương mới nhìn thấy phía trước là một tòa cung điện tương đối khổng lồ. 

 Mặc dù cung điện này chẳng qua chỉ là một tòa thành bằng đá, bên ngoài trông u ám, nhưng cộng thêm một có thêm một con sông hộ thành rộng chừng năm sáu nước bao quanh bức tường thành cao chừng ba bốn chục thước. Diện tích của cung điện khổng lồ này khoảng hơn ngàn mẫu. 

 Trước cổng cung điện khổng lồ cùng với trên tường thành, từng hàng chậu lửa hừng hực cháy, chiếu sáng một mảng xung quanh. 

 Có điều, lúc này nhìn cung điện giống như lâu đài cổ Châu Âu, Giang Khương không kìm được nhìn về phía Eve bên cạnh, nhún vai nói: 

 - Cảm thấy thế nào? 

 Eve tùy ý nhìn Giang Khương, biết ý Giang Khương... 

 - Chẳng sao cả... Mặc dù bọn em cũng thích môi trường tăm tối, nhưng cái này với lâu đài của bọn hoàn toàn là hai phong cách khác nhau... 

 Dưới ánh lửa chiếu sáng một mảng tường thành u tối, Eve lắc đầu, trong mắt lóe lên tia kinh dị, chậm rãi nói: 

 - Nếu bên trong cũng vậy thì tương đối đáng sợ! 

 Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu một cái. 

 Không ai chú ý đến những gì hai người nói, nhưng sau khi Giang Khương thực sự bước vào trong cung điện mới thoáng thở phào. 

 Mặc dù cung điện này là một tòa thành đá, nhưng trang trí bên trong cũng không tệ. Trên tường là các loại bích họa thần thú, còn trên trần nhà của lối đi có vài cây đuốc hoặc vài viên minh châu dạng đá dạ quang chiếu sáng. 

 Dưới ánh sáng của đuốc hoặc châu quang này, có một vài bình hoa và tượng điêu khắc tinh xảo tô điểm thêm không gian. 

 Cũng không đơn thuần là chủ nghĩa thực dụng, điều này khiến Giang Khương an tâm hơn nhiều. 

 Một chủng tộc lớn mạnh khổ cư dưới lòng đất ngàn năm, giờ rõ ràng đang lộ ra suy nghĩ và ý định quay trở về thế giới mặt đất. 

 Nếu cung điện này chỉ mang chủ nghĩa thực dụng đơn thuần, không có bất kỳ trang trí văn minh nào, vậy thì đây sẽ là một chuyện cực kỳ đáng sợ. 

 Nó sẽ nói rõ một điều, chủng tộc này đã dồn tất cả tinh lực vào chuyện nào đó đặc biệt quan trọng. 

 Có điều, thật may, hình như không phải như vậy! 

 Sau khi vào cung điện, rõ ràng vị Đại vương kim sư và Hồ Mục kia không vội vàng giao lưu với thần sứ hắn. Họ chỉ gật đầu với một cung nữ đầu mèo mặc đồ lụa mỏng màu trắng. 

 - Thần sứ đại nhân đường xá vất vả, chúng ta đã chuẩn bị xong nước thơm, mời các vị đại nhân tắm rửa thay quần áo rồi nghỉ ngơi! 

 - Sao em có cảm giác cứ như bắt rùa trong hũ vậy... 

 Đi theo miêu nữ này vào trong cung điện hai vị Đại vu sư tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, Eve thì cảm thấy căng thẳng. 

 Giang Khương nhún vai, nói: 

 - Cũng không đến nỗi đâu, trước khi họ biết được ý định thật sự của Cửu Vĩ tuyệt đối sẽ không dám làm gì chúng ta đâu... 

 - Có lẽ cũng sắp biết rồi... 

 Cặp mắt xinh đẹp của Eve khẽ lóe lên hai cái, thấp giọng cười nói. 

 - Biết thì tính sau, ít nhất bọn họ có dám không nghe theo lời Cửu Vĩ hay không còn khó nói... Cho dù thế nào, chúng ta cũng tắm trước cái đã... Mấy ngày liền không được tắm, anh cảm thấy nếu còn không tắm nữa chắc anh phát điên mất! 

 Giang Khương mỉm cười nói. 

 - Đúng, bọn họ đã chuẩn bị xong nước thơm rồi... 

 - Có điều, nước thơm này... Nếu nói về mặt ngữ nghĩa, sao em có cảm giác giống như muốn nấu chúng ta vậy... 

 - Haizz... Văn hóa Trung Quốc quá rộng lớn tinh thâm, ngôn ngữ chữ viết cũng thế... Em phải còn phải học nhiều vào... 

 Giang Khương dạy dỗ: 

 - Nếu không, cũng rất dễ hiểu sai, tự mình dọa mình... 

 - Yên tâm đi, thoải mái tắm rửa, thay bộ đồ sạch sẽ rồi chúng ta cùng tán dóc với họ... 

 Những người đầu thú này sắp xếp rất thỏa đáng. Họ dẫn bốn người vào trong một cung điện loại nhỏ yên tĩnh. Cung điện này ngoại trừ một đại sảnh ra, còn có mấy căn phòng lớn xếp thành dãy. 

 Eve gật đầu một cái, mỗi người tiến vào một gian phòng. Giang Khương tùy tiện quan sát một chút, giường và đồ dùng hàng ngày trong phòng cũng tương đối tinh xảo, cũng không phải làm bằng da thú mà là chế phẩm làm từ sợi bông. 

 Mặc dù trông có vẻ xù xì, nhưng so với hoàn cảnh ở thế giới dưới đất thì thế này đã khiến Giang Khương tương đối bất ngờ. 

 - Xem ra thế giới dưới đất cũng có thể sản xuất ra các loại sợi bông, không ngờ sản vật ở đây lại phong phú đến vậy... 

 Giang Khương đưa tay nhẹ nhàng sờ ga trải giường, cảm nhận độ thoải mái bên trên rồi nhẹ nhàng gật đầu. Xem ra cuộc sống ngàn năm nay của đám người đầu thú này cũng không khổ sở quá. 

 Bước vào trong nhà vệ sinh, bên trong rộng ít nhất hai mươi mét vuông, các dụng cụ để tắm rửa đều đầy đủ, hơn nữa còn có một hồ nước nóng hổi. Ở một góc tường bên cạnh còn có nước nóng không ngừng chảy vào. 

 Trên mặt nước, thậm chí còn có cánh hoa màu trắng màu vàng trôi nhẹ, ngửi một cái thì thấy trong phòng tràn đầy mùi thơm nhè nhẹ. 

 Giang Khương tiện tay khoát nước, cảm nhận nhiệt đồ vừa phải thì mỉm cười... 

 Đúng là nước thơm... Xem ra vị Đại vương kim sư này không phải kiểu người không biết hưởng thụ! 

 Giang Khương không lo lắng những người đầu thú này sẽ làm trò quỷ gì. 

 Hắn yên tâm cởi quần áo, dùng các loại sữa tắm thực vật sản xuất dưới lòng đất này chà rửa cơ thể một lượt, cho tới khi toàn thân đều sạch sẽ thoải mái thì mới hài lòng dùng khăn lông lau sạch nước, thay bộ đồ tắm trong ba lô. 

 Sau khi hắn tắm rửa xong đi ra ngoài thì thấy hai Đại vu sư đã ngồi trong đại sảnh chờ mình. 

 Với hai người bọn họ mà nói một năm còn hiếm khi tắm một lần. 


 Eve thì hơi tốn thời gian hơn một chút, có điều khoảng mười mấy phút sau cũng đã xuất hiện trước mặt mọi người. 

 Giống như đã sớm chuẩn bị, đợi bốn người ngồi vào chỗ mình trong phòng khách, miêu nữ kia liền kính cẩn đưa mấy ly trà đến. 

 Trà của thế giới dưới lòng đất Giang Khương hơi tò mò, bưng ly trà đưa lên trước mũi ngửi một cái, lại tùy ý nhấp một miếng, mới phát hiện trà ở đây không khác trà trên mặt đất lắm. 

 Đặt ly trà trong tay muốn, Giang Khương còn đang định nói thì thấy một bóng dáng mặc trường bào màu đen đang chậm rãi bước vào phòng khách này...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.