Chương trước
Chương sau
Nhìn Giang Khương đột nhiên mở mắt, Eve có chút sững sờ, gương mặt hiện lên sự vui mừng nhưng rồi phát hiện có chỗ không đúng. 

 Bởi vì con ngươi của Giang Khương hiện lên màu đỏ khiếp người, khiến cho người ta nhìn thấy đều phải căng thẳng, thậm chí không dám đối mặt với hắn. 

 Cho dù là Eve, Huyết tộc cao cấp, cũng cảm giác được sự uy áp cường đại bên trong cặp mắt màu đỏ bừng kia của Giang Khương. 

 Trong truyền thừa Huyết tộc cũng có ghi lại, Huyết tộc sơ đại chân chính hoặc cường giả cấp Công tước, khi huyết lực toàn diện bùng nổ cũng xuất hiện hiện tượng hai mắt màu đỏ. 

 Nhưng không giống như Giang Khương, mặc dù là màu đỏ nhưng lại không tinh khiết như đá quý. 

 Hai đại Vu sư cũng đã dừng lại, há to miệng nhìn Giang Khương. 

 Eve có chút khó khăn nuốt nước miếng, nhìn hai tròng mắt màu đỏ của Giang Khương, chần chừ đang định lên tiếng. 

 Nhưng khi cái miệng nhỏ nhắn vừa mới hé ra, liền cảm thấy một luồng khí tức khổng lồ từ trên người Giang Khương dựng thẳng lên. 

 Đồng thời, một hư ảnh bắt đầu xuất hiện sau lưng Giang Khương. 

 Eve nhìn bóng người sau lưng Giang Khương, hư ảnh đó bắt đầu ngưng tụ. 

 Đó là một con hồ ly màu đỏ to lớn, sau lưng nó, từng cái đuôi giơ cao lên. 

 Lần này đã không còn là hư ảnh nữa, không còn thông qua thần thức mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó. Cửu Vĩ đã thật sự hiện lên trong tầm mắt của mọi người. 

 - Một cái, hai cái, ba cái… 

 Mỗi một cái đuôi xuất hiện, bóng hồ ly lại ngưng tụ thêm một phần, khí thế của nó cũng tăng lên theo bậc thang. 

 Khi cái đuôi thứ chín hoàn toàn ngưng tụ, một hình dáng hoàn toàn đã chính thức xuất hiện trước mắt mọi người, khí thế dâng lên đến cực điểm. 

 Khi cái đuôi thứ chín hoàn toàn ngưng thực, ánh mắt con hồ ly cũng chậm rãi mở ra, cũng là một cặp mắt màu đỏ. Dưới sự kinh hãi của mọi người, nó chậm rãi ngẩng đầu lên, há miệng kêu to một tiếng. 

 Thanh âm này không phải là lớn nhưng Eve và hai đại Vu sư lại không tự chủ được lùi lại hai bước, hoảng sợ nhìn thân ảnh khổng lồ trước mặt. 

 Lúc này, Sư Mang đang cấp tốc chạy về phía trước dường như cũng nghe được tiếng kêu này, bước chân đồng loạt cứng ngắc, gương mặt lộ vẻ kinh hãi quay đầu nhìn lại. 

 - Ngươi yên tâm đi. Măc dù Sư Mang từ trước đến giờ bướng bỉnh bất tuân nhưng thực lực không thua kém ta. Hơn nữa, thủ hạ của y còn có đến trăm người. Những người đó sẽ không thoát khỏi bàn tay y đâu. 

 Cách ngoài trăm dặm, Sư Mông đang ngồi bên cạnh một cái bàn, có chút khinh thường nhìn Lý Nguyên Bân đang lo lắng. 

 Lý Nguyên Bân khẽ hừ một tiếng, nói: 

 - Giang Khương không giống người bình thường. Nếu để xảy ra sơ sót, rất dễ dàng bị hắn thoát khỏi. 

 - Vậy thì ngươi đã quá khinh thường thực lực của Sư Mang rồi. Mặc dù tính tình nóng nảy của y khiến người ta chán ghét, nhưng làm việc lại rất gọn gàng. Tên tiểu tử đó chắc chắn không thể nào trốn thoát. 

 Trong lúc Sư Mông đang tự tin nói chuyện, sắc mặt liền biến đổi, quay đầu nhìn sang một hướng khác. 

 Nhưng bây giờ ông ta đang ngồi trong thạch động, căn bản không nhìn thấy được gì, chỉ theo bản năng nhìn sang Lý Nguyên Bân. 

 Cũng thấy Lý Nguyên Bân kinh hãi giống ông ta, nhìn theo hướng của ông ta nhìn vừa nãy, trong lòng căng lên. Vừa rồi không phải là ảo giác. 

 Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Sư Mông, Lý Nguyên Bân hỏi: 

 - Vừa rồi là tiếng kêu gì vậy? 

 - Ta cũng không biết. 

 Sư Mông run giọng nói. 

 - Ngươi cũng không biết? 

 Nhìn biểu hiện kỳ lạ cua Sư Mông, Lý Nguyên Bân không khỏi ngạc nhiên. 

 Cách xa mấy trăm cây số, một quái nhân đầu sư cao lớn ngồi trên ngai vàng, mặt đầy kinh hãi nhìn theo một hướng khác. 

 - Thần lực quá uy áp. Của ai vậy? 

 Một quái nhân đầu cáo tóc hoa râm đứng bên cạnh cũng biến sắc, thất thanh kêu lên: 

 - Chẳng lẽ phụ thần giáng xuống? 

 Bất luận là Sư Mang cách đó mấy chục cây số hay là Sư Mông cách trăm cây số hoặc một nhóm thú nhân cách mấy trăm cây số, cũng đều kinh hãi nhìn về phía tiếng kêu nhỏ truyền đến. 

 Chỉ có Nhân tộc, bao gồm Thiên Y Viện và Tuyệt Y Đường là không cảm nhận được bất kỳ điều gì khác thường. 

 Eve xem như vẫn bình thường, nhưng hai đại Vu sư lại vừa hưng phấn lẫn khẩn trương. 

 Hai người nhìn nhau một cái, đột nhiên quỳ xuống trước người Giang Khương, phủ phục sát đất, cung kính không dám động đậy. 

 Cửu Vĩ Thiên Hồ sau lưng Giang Khương ngửa đầu kêu lên một tiếng, màu đỏ trong mắt Giang Khương mới dần dần tản đi. 

 Nhìn biểu hiện của Giang Khương, lúc này Eve mới thoáng yên tâm, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy kinh nghi nhìn bóng hồ ly to lớn sau lưng hắn, tâm trạng phòng bị lẫn khẩn trương. 

 Cô không sợ Giang Khương, nhưng cô sợ cái bóng hồ ly này. Bởi vì nó mang đến cho cô một cảm giác uy áp trước đây chưa từng có. 

 Đối với một Huyết tộc cao cấp mà nói, đây là chuyện rất hiếm thấy. 

 Nhưng sau khi con Cửu Vĩ Thiên Hồ ngửa đầu kêu lên một tiếng thì cũng không còn động tác nào khác, chỉ nhẹ lắc lắc cái đuôi, sau đó tò mò nhìn Eve và hai đại Vu sư. 


 Cặp mắt màu đỏ của Cửu Vĩ nhìn hai đại Vu sư quỳ rạp bên dưới, chín cái đuôi nhẹ nhàng chuyển động, thanh âm dễ nghe lại vang lên bên tai mọi người. 

 - Hai ngươi là người hầu của Bác Lãng? 

 Nghe hai tiếng Bác Lãng, hai đại Vu sư đang quỳ bên dưới run lên bần bật, đầu càng thêm thấp xuống, run giọng nói: 

 - Hồi bẩm Thượng thần, chúng thần là người hầu của Thú Thần Miện Hạ. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.