- Thấy một người?
Cặp lông mày cau lại, khiến cho người bên cạnh không nhịn được mà than thầm. Vị Ủy viên thường vụ Giang luôn khiến cho người ta cảm thấy hắn cường hãn mà quên mất vẻ đẹp trai của hắn.
Nhưng vị cao thủ đứng đối diện Giang Khương lại không có tâm trạng đi chú ý nhan sắc của cấp trên, chỉ cảm thấy áp lực mà thôi, hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói:
- Không, không phải thấy một người. Nói chính xác là một bóng người.
- Một bóng người?
Chân mày Giang Khương lại càng cau chặt.
- Đúng, bởi vì đứng cách đối phương khá xa, hơn nữa hoàn cảnh ở đây quá mức u ám. Cho nên, tôi chỉ có thể nhìn thấy một bóng người.
Vị cao thủ gật đầu, nói.
- Những người khác có nhìn thấy không?
Giang Khương xác nhận lại lần nữa.
- Không, chỉ có một mình tôi thôi. Bởi vì lúc đó tôi đang đứng trên một gò đất nhỏ để canh gác. Khi nhóm y sư Lý bên dưới đã hái thuốc xong, tôi đang định đi xuống, nhưng theo thói quen phải xác nhận an toàn lại một lần nữa.
- Trong lúc đó, tôi mơ hồ nhìn thấy một bóng người, liền cố gắng nhìn thật kỹ. Tôi xác định mình không nhìn lầm cũng như bị ảo giác.
- Nhưng khi lão Lý đến, đối phương đã nhanh chóng rút lui. Tôi thật không dám đuổi theo, nhưng đúng là không nhìn nhầm.
Vị cao thủ Thiên giai vừa nhớ lại vừa nói:
- Hơn nữa bóng người kia có chút lạ. Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3717018/chuong-1255.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.