Mọi người dần đi sâu vào trong, không gian thế giới phong động Long Sơn cũng càng ngày càng lớn, thậm chí lúc này với nhãn lực của Giang Khương, trừ nham thạch trên đỉnh đầu ra cũng chỉ có thể nhìn thấy hai vách động hai bên.
Nói cách khác, chiều rộng của huyệt động trước mặt ít nhất đã năm sáu trăm thước, còn về độ cao cũng chừng trăm thước.
- Độ sâu nơi này là bao nhiêu?
Nhìn địa thế trước mặt dường như có vẻ càng đi xuống dưới, Giang Khương quay đầu về phía lão Vương, trầm giọng nói.
Lão Vương lúc này mặt đầy khổ sở, lắc đầu gượng cười nói:
- Ủy viên thường vụ Giang, hai mươi bốn giờ trước dụng cụ đo lường đã mất hiệu lực, bây giờ căn bản không cách nào phán đoán được chúng ta đã đi sâu xuống bao nhiêu!
Giang Khương gật đầu cười gượng một cái. Đúng rồi... sao mình lại quên mất chuyện này!
- Nơi này đã gần đến gần chỗ sâu nhất các anh từng tới chưa?
Giang Khương hỏi tiếp.
Lão Vương gật đầu một cái, ngẩng đầu nhìn một nơi không xa, trong mắt lóe lên một sắc thái kỳ quái, thở dài nói:
- Giờ đã không còn xa nữa. Chúng ta đi về phía trước thêm hai cây số là đến...
- Hai cây số là đến?
Nhìn vẻ xúc động và thần sắc kỳ quái trong mắt lão Vương Giang Khương mò nhíu mày, trong mắt cũng lộ ra một tia tò mò. Hắn đã xem tài liệu của đội tiền trạm, cũng biết đây là điểm cuối của ranh giới, cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3717011/chuong-1248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.