Chương trước
Chương sau
- Tiểu Vũ tiểu thư. 

 Nhìn thân hình yểu điệu đi trước mình hai thước, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều tràn ngập phong thái mê người, Tề Nhạc Minh không nhịn được nuốt nước miếng một cái, nở nụ cười vô cùng đẹp trai, nói: 

 - Không nghĩ đến chỗ ở của mọi người lại thanh nhã và u tĩnh như vậy. Một nơi thanh tịnh như thế, cũng chỉ có giai nhân như Tiểu Vũ tiểu thư mới xứng đáng để ở. 

 Vốn Tề Nhạc Minh cho rằng, tiểu giai nhân xinh đẹp này nghe mấy lời mình nói sẽ đáp lại y vài câu, như vậy y sẽ có cơ hội kéo gần quan hệ lại một chút. 

 Nhưng không nghĩ đến, Tiểu Vũ tiểu thư làm như không nghe thấy, không những không đáp lại, bước chân còn tăng nhanh. 

 Nhìn biểu hiện của đối phương, hơi thở của Tề Nhạc Minh nặng thêm hai phần, trong lòng cảm thấy tức giận. Đáng chết! Nếu như không phải cô ta có một sư phụ tốt, tiểu thiếu gia tôi sẽ để ý đến cô sao? 

 Nhưng lúc này, tức giận thì tức giận, Tề Nhạc Minh cũng biết hơn phân nửa tiền đồ của mình là đặt vào nơi này, cũng chỉ có thể nhịn. Mặc dù đối phương không muốn phản ứng với y, nhưng là cao thủ hái hoa, Tề đại thiếu tất nhiên đâu chỉ có chút thủ đoạn này, ánh mắt khẽ đảo, liền chỉ vào một nơi nào đó, cười nói: 

 - Tiểu Vũ tiểu thư, cây tùng này thật là lớn, chỉ sợ ít nhất có đến mấy trăm tuổi. Không biết cây này là từ đâu mà có? Hay là bản thân nó đã được trồng ở đây rồi? 

 Dứt lời, trong lòng Tề Nhạc Minh âm thầm đắc ý. Vừa nãy khen người, người không nói, cứ coi như là cô ngầm thừa nhận. Nhưng nếu là đề tài này, cô cũng không để ý đến thì không được rồi. Dù sao cô cũng vâng lệnh của sư phụ, nếu đi cùng thì cũng không có khả năng không đáp lời. 

 Hơn nữa, cho dù lần này cô không trả lời, tôi hỏi cái khác, cô cũng không có khả năng không trả lời một câu nào. 

 Đúng như y dự đoán, y vừa dứt lời, Lý Tiểu Vũ vẫn luôn đi đằng trước rốt cuộc dừng lại. 

 Thấy Lý Tiểu Vũ quả nhiên có phản ứng, trong lòng Tề Nhạc Minh mừng rỡ, đang định lên tiếng tiếp, nhưng ai nghĩ đến Lý Tiểu Vũ chẳng qua chỉ ngừng lại một lát, sau đó vẫy tay gọi một đệ tử Cổ môn đứng cách đó không xa, nói: 

 - Anh đến đây. 

 - Vâng, Tiểu Vũ tiểu thư. 

 Nghe Lý Tiểu Vũ gọi, đệ tử Cổ môn vui mừng chạy đến. 

 Nhìn nụ cười lấy lòng trên gương mặt của vị đệ tử, Lý Tiểu Vũ hài lòng gật đầu một cái, nói: 

 - Vị Tề công tử này cảm thấy rất hứng thú với cây cổ thụ của chúng ta. Anh hãy dẫn anh ta đi tham quan một chút, nhất định phải đem tất cả lai lịch, tuổi tác của tất cả các cây cổ thụ trong này giới thiệu cho anh ta biết, rõ chưa? 

 - Vâng, vâng, Tiểu Vũ tiểu thư. 

 Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Tiểu Vũ, mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ, không hiểu nhiệm vụ này rốt cuộc là gì, nhưng bất kể thế nào, nếu là đại tiểu thư giao phó, vị đệ tử Cổ môn vẫn vội vàng gật đầu: 

 - Xin Tiểu Vũ tiểu thư yên tâm. Tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ. 

 - Được, nhớ một cây cũng không được bỏ sót, đều phải giới thiệu rõ ràng. 

 Lý Tiểu Vũ hài lòng gật đầu một cái, sau đó quay sang nhìn Tề Nhạc Minh đang trợn mắt, mỉm cười nói: 

 - Nếu Tề công tử đã cảm thấy hứng thú với mấy cây cổ thụ như vậy, chúng tôi nhất định sẽ không để cho anh thất vọng. 

 - A, không phải, tôi không phải… 

 Thấy Lý Tiểu Vũ nói xong liền xoay người rời đi, Tề Nhạc Minh đang định đuổi theo nhưng lại bị vị đệ tử Cổ môn gương mặt bất thiện ngăn lại. 

 Vị đệ tử Cổ môn không hiểu được tại sao lại phải nhận nhiệm vụ như vậy, trong lòng cũng đang kêu khổ. Hành cung nhiều cổ thụ như thế, cậu ta nào biết số tuổi và lai lịch của nó chứ? Nhưng Tiểu Vũ tiểu thư lại bảo nhất định phải giới thiệu rõ ràng. 

 Cậu sợ Tiểu Vũ tiểu thư nhưng không sợ Tề công tử, lập tức đưa tay ngăn Tề Nhạc Minh lại, cười nói: 

 - Tề công tử, định đi đâu vậy? Nào, để tôi giới thiệu cho anh cây này nhé… 

 Nhìn nụ cười rét lạnh của đối phương, trong lòng Tề Nhạc Minh lạnh lại, vô số câu chửi thề hiện ra. 

 Tề Lãng được Sơn Trường Đại Nhân sắp xếp ở trong hành cung uống trà và dùng điểm tâm. Nhìn thời gian đã trôi qua khá lâu, nhưng Tề Nhạc Minh vẫn chưa về, trong lòng lại càng mừng rỡ. Có thể ở lâu như vậy, quả nhiên là có hy vọng. 

 Chẳng qua, khi ông uống trà ăn bánh đến phát trướng bụng, Tề Nhạc Minh vẫn chưa thấy bóng dáng, không nhịn được có chút lo lắng. Tại sao lâu như vậy mà còn chưa về? Trời cũng đã sắp tối, chẳng lẽ Tiểu Vũ tiểu thư muốn giữ con trai của ông ở lại dùng bữa tối? 

 Nhưng muốn ở lại dùng cơm, Tề Nhạc Minh cũng phải cho người thông báo với ông một tiếng chứ? 

 Thấy trời càng lúc càng tối mà con trai còn chưa quay lại, Tề Lãng không nhịn được liền tìm người hỏi. 

 Nhưng người làm cũng không biết Tề công tử và Tiểu Vũ tiểu thư đã đi đâu. Hơn nữa ở trong hành cung, điện thoại mang từ bên ngoài vào hoàn toàn không có tín hiệu. Đây là hành cung Cổ môn, ông không có tư cách đi dạo lung tung, cũng không quen với người nào khác trong này. Do dự một hồi, Tề Lãng cảm thấy chuyện này có chút không ổn, liền nhắm mắt nhờ người làm chuyển lời đến Sơn Trường Đại Nhân. 

 Sau một phen dày vò, trước vẻ mặt cổ quái của Tôn Diệu Nguyệt, Tề Lãng mới tìm được Tề Nhạc Minh. 

 Đáng thương cho vị Tề đại thiếu, khi nhìn thấy cha đến, chẳng khác nào nhìn thấy cứu tinh. 

 Cho dù là ai đi nữa, bị nắm đầu đi nghiên cứu lịch sử cổ thụ cả một buổi chiều, đi qua đi lại dưới ánh mặt trời, hơn nữa một miếng nước cũng không có mà uống, ai cũng phải gọi cứu mạng thôi. 

 Đưa mắt nhìn hai cha con đau khổ biến mất khỏi cửa hành cung Cổ môn. 

 - Tiểu Vũ, em đúng là biết chơi khăm người khác đấy. 

 Từ Thanh Linh quan sát Lý Tiểu Vũ, không nhịn được cười hắc hắc. 

 - Không có. Không phải anh ta tò mò về mấy cái cây cổ thụ của chúng ta bao nhiêu năm tuổi sao? Cho nên em tìm người giới thiệu cho anh ta nghe, thỏa mãn sự hiếu kỳ của anh ta mà thôi. 

 Gương mặt Lý Tiểu Vũ tràn ngập vẻ vô tội. 

 So với hai chị em Từ Thanh Linh đang vui vẻ, hai cha con Tề Lãng thì sầu khổ hơn nhiều, im lặng bước ra khỏi hành cung, uể oải rời đi. 

 Dù sao Tề Lãng cũng còn khá hơn một chút, trong bụng còn có trà và hoa quả ăn cả một buổi chiều. Khí thế có chút chán nản nhưng dù sao cũng vẫn còn sức để đi bộ. 

 Nhưng Tề Nhạc Minh thì lại không may mắn được như vậy. Cả một buổi chiều y không có một giọt nước nào, lại còn bị bắt đi dạo dưới ánh mặt trời, cả người mệt mỏi, hai chân như muốn nhũn ra. 

 Bộ dạng chẳng khác nào tù khổ sai bị bỏ đói phải ra ngoài lao động cải tạo. 

 - Con trai, con không sao chứ? 

 Lúc này, Tề Lãng có chút đau lòng nhìn con trai, đồng thời cũng có chút hối hận. Vừa rồi ông ăn nhiều quá, tại sao không chừa lại hai miếng bánh bích quy cho con mình chứ? 

 - Không sao, ba yên tâm đi, con nhất định sẽ không buông tha tinh thần Tề gia chúng ta. Con nhất định phải trả lại mối nhục con quỷ nhỏ kia đã gây cho con gấp trăm lần. 

 Tề Nhạc Minh nghiến răng kêu lên. 

 - Được, con trai, ba tin tưởng con. 

 Khí thế đang chán nản, Tề Lãng bỗng nhiên phấn chấn. Ông chỉ có một đứa con trai, bây giờ có tin hay không thì cũng phải lựa chọn tin. 

 Bất kể cha con Tề gia có phấn chấn hay không, rất nhanh một tháng đã trôi qua. Năng lượng của Giang Khương rốt cuộc cũng đã miễn cưỡng đạt được 85%. Điều này làm cho Giang Khương vốn một mực đóng cửa, toàn tâm tu luyện cũng an tâm hơn mấy phần. 

 Nhìn tình thế này, chỉ cần chịu hao phí đan dược, cùng lắm nửa tháng nửa là có thể lấp đầy năng lượng, sau đó lên cấp, để Cửu Vĩ đạt đến trạng thái giải phong. 

 - Xem ra vấn đề cũng không lớn. 

 Tính toán nhiều nhất là hai tuần lễ nửa sẽ có thể toàn diện đối ứng Lý Nguyên Bân, Giang Khương quyết định nghỉ ngơi nửa ngày. 

 Nhưng khi hắn vừa mới bước ra khỏi phòng tu luyện, Diêu Nhất Minh đã bước đến, sắc mặt ngưng trọng: 

 - Trưởng ban, ban Tình báo có tin tức khẩn cấp. 

 - Tin tức gì? 

 Nhìn vẻ mặt ngưng trọng của Diêu Nhất Minh, Giang Khương cau mày, đột nhiên có dự cảm không tốt, hỏi: 

 - Chuyện gì xảy ra vậy? 

 - Tin tức báo lại, y sư Lý Nguyên Bân hướng Hội Đồng Viện đưa ra yêu cầu chính thức hội đàm. 

 - Cái gì? 

 Giang Khương cả kinh, nhớ đến cách đây một tháng Lý Nguyên Bân đã âm thầm gặp gỡ các vị Ủy viên trên danh nghĩa về thăm, đột nhiên bây giờ lại đưa ra yêu cầu chính thức hội đàm, điều này khiến cho tâm trạng của Giang Khương trong nháy mắt phiền muộn thêm mấy phần. 

 - Vâng, tin tức nói rằng, Lý Nguyên Bân đã chính thức đưa ra yêu cầu với Hội Đồng Viện. Ngày mốt sẽ tiến hành. 


 - Lý Nguyên Bân đưa ra yêu cầu chính thức hội đàm với Hội Đồng Viện, anh còn nói đây là tin tức của ban Tình báo? Tin tức này còn phải từ ban Tình báo truyền đến sao? 

 - Ơ? 

 Nghe xong, Diêu Nhất Minh sững sờ, sau đó cười khan, gãi đầu nói với Giang Khương: 

 - Trưởng ban, anh trách tôi cũng đúng. Gần đây tôi quen tiếp nhận tin tức từ ban Tình báo rồi. Lúc này cũng quen miệng. Là tin tức từ Hội Đồng Viện. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.