Chương trước
Chương sau
Suy nghĩ những điều kinh khủng có thể xảy ra, Hoàng đại thiếu không dám tưởng tượng, không biết rốt cuộc là gã đã trêu chọc phải người nào. Chẳng qua chỉ là một phòng khám nho nhỏ giá trị chưa đến mười triệu thôi mà. 

 Hoàng đại thiếu đứng ngẩn ra đó, đột nhiên nghe được tiếng bước chân không xa, ánh mắt vô thần ngẩng đầu lên, chỉ thấy được một gương mặt khiến cho gã sợ vô cùng xuất hiện. 

 Trong lòng căng thẳng, một chút sau liền hồi phục tinh thần, nhớ đến một khi công ty thật sự bị đối phương thu mua, gia tộc của gã sẽ bị tổn thất nặng nề đến cỡ nào. Bây giờ, để phòng ngừa chuyện này xuất hiện, chỉ có một biện pháp đơn giản nhất. 

 Nghĩ đến đây, Hoàng đại thiếu bất chấp sĩ diện, xông thẳng về phía trước, sắc mặt đầy khẩn trương nhìn Giang Khương, thỉnh cầu nói: 

 - Thượng tá Giang Khương, chúng ta có thể nói chuyện với nhau một lúc được không? Vừa rồi tôi thật sự xin lỗi. 

 Nhưng lúc này, gã đã không còn cơ hội. Hai y sĩ trẻ tuổi đi đằng sau Giang Khương liền ngăn gã lại, sắc mặt lãnh đạm, nhìn gã giống như nhìn một gã ăn mày. 

 Giang Khương cũng không thèm để ý đến gã, chỉ có Chủ nhiệm Dương đang cung kính đi sau lưng Giang Khương nửa bước, len lén thương hại nhìn vị Hoàng đại thiếu vừa nãy còn trò chuyện rất kiêu ngạo với y, không dám có bất cứ biểu hiện có liên quan nào. 

 Thấy Giang Khương không phản ứng, còn hai người thanh niên như tường sắt ngăn trước mặt, Hoàng đại thiếu rốt cuộc đã tuyệt vọng. Thì ra, gã không chỉ là không có tư cách trả giá với đối phương mà ngay cả tư cách thỉnh cầu cũng không có. 

 Nhưng sau khi nhìn thấy Chủ nhiệm Dương sau lưng Giang Khương, ánh mắt Hoàng đại thiếu sáng lên, vội gọi: 

 - Anh Dương, anh Dương. 

 Chẳng qua, gã gọi mấy tiếng nhưng đối phương lại không chút phản ứng, giống như lúc trước xưng huynh gọi đệ trên bàn rượu chỉ là huyễn cảnh. 

 Nhìn bóng lưng đối phương biến mất trong thang máy, điện thoại của Hoàng đại thiếu đang hồn tiêu phách lạc bỗng nhiên vang lên, là số của ba gã. 

 Nhưng Hoàng đại thiếu lại không dám nhận. Nếu tập đoàn không đỡ được sự tấn công của đối phương, những người khác còn lựa chọn bán cổ phiếu để giảm bớt tổn thất, nhưng Hoàng gia của gã lại chiếm đến 76% số cổ phiếu của tập đoàn Thiên Kim, căn bản không thể lui được nữa. 

 Nghĩ đến đây, chỉ vì một hạng mục nho nhỏ của gã bên này mà dẫn đến tình huống lớn đến như vậy, Hoàng đại thiếu đã có thể tưởng tượng được tương lai của mình thê thảm đến cỡ nào. 

 Tỉnh trưởng tỉnh Nam đến khá nhanh. Trong điều kiện giao thông đông đúc, chỉ dùng chưa đến bốn mươi phút từ Hà Đông sang Hà Tây, thật sự không dễ dàng gì. 

 Chủ nhiệm Dương, không bây giờ phải được gọi là thư ký Dương cung kính đứng sau lưng ông chủ của mình, thấy ông chủ của mình dùng thái độ kính cẩn, tận lực gần gũi chào hỏi đối phương, trao đổi một số ý kiến về việc ủng hộ và phát triển Trung y của tỉnh, hơn nữa còn đích thân đứng ra đảm bảo. 

 Sau khi thấy đối phương giơ tay nhìn đồng hồ, lập tức biết điều đứng dậy chào. Lúc này, thư ký Dương đã len lén lau mồ hôi mấy lần. 

 Bây giờ y vẫn không hiểu, Thượng tá Giang Khương gương mặt vẫn dửng dưng tùy ý bắt tay với ông chủ của mình một cái rồi rời đi ngay rốt cuộc có địa vị gì. 

 Nhưng y biết rất rõ, có thể khiến ông chủ của mình cung kính đối đãi như thế, số người trong toàn bộ Hoa Hạ này tuyệt đối không vượt qua được một bàn tay. Y chỉ có thể âm thầm hy vọng Thượng tá Giang Khương sẽ không ghi nhớ sự bất kính của mình. Nếu không, tiền đồ quang minh của y sẽ vì một chút không vui của đối phương mà rơi vào bóng tối, không còn cơ hội xoay mình. 

 Ngồi trên máy bay, tiện tay nhận lấy ly rượu chát, Giang Khương hơi cau mày, hỏi: 

 - Tại sao Dư Tân Cương lại biết tôi quay lại? 

 Diêu Nhất Minh khẽ chớp mắt một cái, sau đó nói: 

 - Hẳn là một vị cấp trên nào đó đã nói. Dù sao tỉnh Nam cũng là quê hương của anh. Cho nên tôi đã nói với ban Ngoại giao chào hỏi với bên Bắc Kinh một tiếng trước. 

 - Ừm. 

 Giang Khương gật đầu, nhẹ nhàng lắc ly rượu trong tay, sau đó nhấp một miếng rồi nói: 

 - Hai ngày qua nội viện có gì đặc biệt không? 

 - Không có gì đặc biệt phát sinh. Nhưng La lão nhận được lời mời của y sư Nguyên Bân. 

 Diêu Nhất Minh cẩn thận trả lời. 

 Giang Khương dừng tay, gật đầu một cái: 

 - Biết rồi. 

 Lúc này, ánh mặt trời từ cửa sổ máy bay chiếu qua tầng mây, khiến cho cả đám mây ánh lên một màu vàng nhạt, lộng lẫy cực kỳ. 

 Nhìn đám mây xinh đẹp, Giang Khương thở dài, lắc đầu một cái, xua tan toàn bộ suy nghĩ rối rắm ra khỏi đầu mình, lúc này mới quay sang nhìn Diêu Nhất Minh, tiếp tục hỏi: 

 - Hỏi ban Dược liệu, xem cần bao nhiêu điểm để chi trả mười thang Hồi Xuân Tề. 

 - Nếu là anh đổi, tổng cộng bốn ngàn điểm. 

 Diêu Nhất Minh trả lời rất nhanh. Rõ ràng y đã sớm hỏi ban Dược liệu rồi. 

 - Bốn ngàn điểm? 

 Giang Khương cau mày. Mặc dù con số khá cao, nhưng đối với hắn mà nói thì cũng không thể coi là quá nhiều. 

 Diêu Nhất Minh thoáng do dự một chút sau đó nói: 

 - Trưởng ban, anh định dùng điểm trả thật sao? 

 - Tôi chỉ có thể chi trả bằng điểm thôi. Tôi không có nhiều tiền mặt như vậy. 

 Giang Khương cười khổ. 

 Ánh mắt Diêu Nhất Minh chợt lóe, nhìn Giang Khương một chút, chần chừ một chút rồi nói: 

 - Bên Quỹ phúc lợi vừa mới thu vào rất nhiều tiền, có thể đủ… 

 - Không. 

 Nghe Diêu Nhất Minh nói, Giang Khương giơ tay chặn lại, sau đó nhìn Diêu Nhất Minh nói: 

 - Số tiền đó thuộc về Quỹ phúc lợi, chúng ta một phân tiền cũng không thể động vào. 

 Bị Giang Khương nhìn một cái, trán Diêu Nhất Minh đổ mồ hôi hột, sau đó cung kính nói: 

 - Vâng, tôi biết rồi. 

 Đưa tay bưng ly rượu chát, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, Giang Khương tiếp tục nói: 

 - Sau khi trở về, thông báo cho ban Dược liệu trừ điểm trong tài khoản của tôi đi. 

 - Vâng, Trưởng ban. 

 Diêu Nhất Minh đáp. 

 Thời gian trôi qua rất nhanh, nhưng cũng rất chậm. Mấy ngày tiếp theo, y sư La Thiên Minh cao hứng nhận lời mời của y sư Lý Nguyên Bân đến tỉnh Nam tham quan. 

 Sau ba bốn ngày ở đó, tinh thần của La Thiên Minh vô cùng tốt, rõ ràng mấy ngày đó chơi rất vui. 

 Sau khi trở về viện, lập tức đến phòng làm việc của Viện trưởng, nói chuyện với Từ Khải Liễu khoảng nửa tiếng thì cao hứng đi ra. 

 Hết thảy tin tức đều được truyền đến cho Giang Khương. 

 Trong lòng Diêu Nhất Minh có chút nghi ngờ. Y có chút không hiểu tại sao ông chủ lại âm thầm quan sát tình huống như vậy, nhưng y vẫn cung kính đem tin tức mới nhất báo cáo lại cho Giang Khương, sau đó rời khỏi phòng. 

 Giang Khương mặc bộ đồ thể thao mỏng ngồi xếp bằng giữa phòng, trán đổ mồ hôi vẫn chưa khô, đưa tay móc một viên Hồng Vân Đan bỏ vào trong miệng, mặc cho nó hóa thành một hương vị ngọt ngào chậm rãi trôi từ cổ họng xuống dạ dày, nhưng chân mày lại hơi nhíu. 

 - Tại sao Lý Nguyên Bân lại nôn nóng như vậy? 

 Ánh mắt Giang Khương tràn ngập sự nghi ngờ. Hắn có chút không hiểu, cho dù Lý Nguyên Bân có muốn quay trở lại động Long Sơn Phong, nhưng cũng không cần gấp như thế? 

 Đã là một cáo già, chẳng lẽ không biết đạo lý phải từ từ sao? Vội vàng như thế rất dễ làm bại lộ mục đích của ông ta. 

 Im lặng một hồi, Giang Khương nhấn nút gọi. 

 - Trưởng ban. 

 Diêu Nhất Minh được gọi vào lần nữa, trong lòng cũng tràn đầy nghi ngờ. Ngày thường Trưởng ban luyện công, kiêng kỵ nhất là người khác quấy rối mình. Trước đây và cho đến bây giờ đều không gọi y vào giữa chừng như thế, nhưng tại sao hôm nay lại có ngoại lệ? 

 - Cho người đến Vatican để điều tra tình huống gần đây của Lý Nguyên Bân. Nhất định phải cặn kẽ. 

 Giang Khương trầm giọng nói. 

 - Vâng, Trưởng ban. 

 Diêu Nhất Minh một lần nữa lui ra khỏi phòng, vừa móc điện thoại ra gọi cho ban Tình báo, vừa cau chặt chân mày. Ông chủ của y gần đây không biết như thế nào, rõ ràng tâm trạng không được vui. 

 Tâm trạng của Giang Khương đúng là không được vui. Gần đây, Lý Nguyên Bân luôn có những hành động gấp gáp, khiến cho hắn lại càng nghi ngờ. Bởi vì hắn cách thời gian đột phá sau cùng chừng nửa tháng. Trước khi đột phá, hắn không muốn Thiên Y Viện dưới sự tác động của Lý Nguyên Bân mà có hành động gì với động Long Sơn Phong. 

 Nhưng theo tình huống trước mắt, nếu Lý Nguyên Bân không có nắm chắc nhất định sẽ đánh động được Hội Đồng Viện thì sẽ không có hành động rõ ràng như thế. Lúc này Giang Khương cũng không quá chắc chắn, chỉ có thể trước khi Lý Nguyên Bân chân chính hành động thì trì hoãn thời gian thật lâu. Nếu tạm thời không hiểu được lý do vì sao Lý Nguyên Bân lại gấp như vậy, hắn cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi và điều tra tình huống, đồng thời tăng tốc độ tích trữ năng lượng, đảm bảo được lên cấp sớm. 

 Trong đêm khuya, khi Giang Khương còn đang tâm phiền ý loạn, tình trạng của Lý Nguyên Bân còn nghiêm trọng hơn hắn gấp mấy lần. 

 Ông ta ngồi xếp bằng trên ban công căn biệt thự cao nhất của hòn đảo, gương mặt dữ tợn, tái xanh, gân xanh trên trán và huyệt thái dương nhô lên. Trong bóng tối, chỉ có hai con mắt màu đỏ của ông ta chiếu lấp lánh, nhìn cực kỳ khủng khiếp. 

 Trong cơn gió biển thổi mạnh, quần áo cả người ông ta không ngừng bay lên, gân xanh trên trán cũng càng nhô cao hơn. 

 Rống. 


 Không bao lâu sau, quần áo trên người ông ta bị xé nát, lộ ra cơ thể gầy nhom. Nhưng lúc này, trên người ông ta đầy ắp các hình xăm cổ quái. 

 Ông ta càng lăn lộn, càng gào thét, các hình xăm trên người lại càng rõ ràng, giống như từ trong da của ông ta lộ ra. 

 Trong gió đêm, Lý Nguyên Bân không ngừng lăn lộn. Không biết qua bao lâu, động tác của Lý Nguyên Bân dần dần chậm lại rồi ngừng, giống như chết giấc nằm trên mặt đất. 

 Đột nhiên, Lý Nguyên Bân nhẹ nhàng lay động. Chỉ thấy gương mặt ông ta đã tràn ngập các hình xăm quỷ dị, hai bên khóe miệng còn lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.