- Chúng tôi đại diện cho tòa án, đến thông báo cho các người, phải trong ba ngày hoàn thành việc chuyển đi. Nếu không, tập đoàn Thiên Kim sẽ có quyền cưỡng ép phá dỡ và di dời phòng khám Khánh Nguyên.
Đợi đến khi hai cảnh sát tuyên bố xong, liền đưa tờ thông báo cho Hồ phu nhân đang bi phẫn. Người đàn ông mang mắt kiếng đắc ý bước đến phía trước, nhìn y sĩ Trương và hai học trò đang đứng bên cạnh, hơi rụt cổ một cái nhưng khi nhìn hai cảnh sát, lập tức liền lấy lại tinh thần.
- Hồ lão phu nhân, ba ngày, có nghe thấy không? Trong ba ngày, nhất định các người phải dọn đi. Nếu không, tôi sẽ không nể mặt.
Người đàn ông mang mắt kính nhìn Hồ lão phu nhân, đắc ý cười nói:
- Tập đoàn Thiên Kim chúng tôi là xí nghiệp tuân thủ theo pháp luật, sống và làm việc theo pháp luật.
- Cậu…các người mà tuân thủ pháp luật cái gì? Hả? Các người cố ý lừa dối thì có.
Hồ lão phu nhân run giọng nói.
- Lừa dối? Hồ lão phu nhân, bà nói chuyện phải để ý một chút. Nếu không đừng trách tôi ăn nói không lịch sự với bà. Chúng tôi có hợp đồng giấy trắng mực đen rõ ràng, chẳng lẽ các người đọc không hiểu?
Nói đến đây, người đàn ông mang mắt kính hừ một tiếng:
- Muốn trách thì trách đứa con trai của bà quá tham lam. Nếu cậu ta không tham lam, kiếm một chút là hoàn toàn không có vấn đề. Nhưng do khẩu vị quá lớn, nếu không cũng đâu dẫn đến tình trạng như ngày hôm nay?
- Anh…
Hồ Vũ Bân vội vàng tiến lên đỡ mẹ, tức giận nhìn chằm chằm người đàn ông mang mắt kính:
- Các người là có dự mưu.
- Dự mưu? Anh nói như vậy là có ý gì? Trong hợp đồng hoàn toàn không có vấn đề, muốn trách thì chỉ có thể trách các người. Nếu không phục, các người có thể kiện lên tòa.
Người đàn ông cười lạnh;
- Dĩ nhiên, các người cũng biết, có kiện lên tòa cũng vô dụng thôi.
Nghe người đàn ông nói, hai mẹ con giận đến phát run, nhưng không thể làm gì.
Giang Khương đứng bên cạnh đã sớm cau mày. Bây giờ hắn đã hiểu, vừa rồi Hồ sư mẫu muốn nói với hắn chính là chuyện này. Hắn nhìn người đàn ông một cái, sau đó quay sang Hồ lão phu nhân, trấn an:
- Sư mẫu, đừng lo. Bất kể thế nào, phòng khám Khánh Nguyên vẫn là tâm huyết trọn đời của sư phụ. Con nhất định sẽ không để cho phòng khám xảy ra chuyện gì.
Nhìn Giang Khương tự tin nói như vậy, trong lòng Hồ lão phu nhân cũng thoáng yên tâm trở lại, nhưng nhớ đến bản hợp đồng và bối cảnh khổng lồ của đối phương, liền nắm tay Giang Khương, lo lắng nói:
- Giang Khương, nhưng bọn họ không lấy tiền. Bây giờ, giấy tờ nhà đều nằm trong tay bọn họ, lại còn có hợp đồng nữa.
- Không quan trọng. Con sẽ cho người điều tra xem chuyện gì xảy ra, nhất định sẽ đảm bảo phòng khám không có việc gì.
Giang Khương vừa nói xong, người đàn ông mắt kính đang cau mày nhìn hắn liền cười trào phúng:
- Ôi chao, anh bạn này ngang ngược nhỉ? Nói ra không sợ nước lạnh thấm kẽ răng sao? Có nghe nói qua tập đoàn Thiên Kim của chúng tôi chưa? Nếu muốn giả bộ cũng phải nhìn lại năng lực của mình một chút chứ?
Giang Khương khẽ nhíu mày. Diêu Nhất Minh bên cạnh đã sớm bước đến chắn trước người hắn, nói:
- Bất kể anh là ai, bây giờ đi ra ngoài cho tôi. Phòng khám Khánh Nguyên không phải các người có thể động liền động.
- Này này, anh là ai mà lớn giọng thế? Ngay cả tập đoàn Thiên Kim của chúng tôi cũng không coi vào đâu.
Thấy Diêu Nhất Minh chen vào, giọng điệu khinh thường, người đàn ông mắt kính thẹn quá hóa giận, đang định lên tiếng, lúc này lại có một người nữa bước vào, bĩu môi:
- Tôi muốn nhìn xem là ai mà lớn giọng như thế, dám coi thường tập đoàn Thiên Kim chúng tôi?
Thấy người thanh niên này đi vào, người đàn ông mắt kính vội vàng lui sang một bên, cung kính nói:
- Đại thiếu.
Có Diêu Nhất Minh ra mặt, Giang Khương tất nhiên không muốn nói chuyện cùng đối phương, chỉ liếc nhìn người vừa mới bước vào, chỉ thấy đối phương mặc nguyên bộ Givenchy màu trắng, tóc dài, gương mặt tràn đầy ngạo ý, lỗ tai còn đeo một cây đinh màu đen, nhìn qua có chút giống với minh tinh Hàn Quốc.
Sau khi nhìn rõ hình dáng của đối phương, khóe miệng Giang Khương hơi nhếch lên, không quan tâm đối phương nữa, chỉ thấp giọng trấn an Hồ sư mẫu.
Vị đại thiếu bên kia nhìn thấy biểu hiện của Giang Khương, trong lòng không tránh khỏi tức giận. Nói gì thì y cũng là Hoàng đại thiếu, vẫn có chút mặt mũi ở tỉnh Nam. Ít nhất y đại diện cho tập đoàn Thiên Kim đến Vân Giang đầu tư, ngay cả cao tầng Vân Giang còn phải ra tiếp y.
Bây giờ, trên một địa bàn nho nhỏ như vậy mà vẫn có người coi thường y. Hoàng đại thiếu vốn tâm cao khí ngạo làm sao mà chịu được, lập tức cười lạnh, quay sang nói với người đàn ông mang mắt kính:
- Trương Cường, mau dặn bên dưới, trong vòng ba ngày phải lập tức tháo dỡ. Tôi muốn nhìn xem ai có thể ngăn cản được tập đoàn Thiên Kim chúng ta.
Giang Khương lười dây dưa với đối phương, nhưng thân là thư ký của Giang Khương, Diêu Nhất Minh không thể mặc cho ông chủ của mình bị khiêu khích, lạnh giọng nói:
- Bất kể các người là ai, bây giờ mời các người ra ngoài. Nếu không, cũng đừng trách chúng tôi không khách sáo.
- Chà chà, tiểu tử, anh còn chưa xứng nói chuyện với chúng tôi, bảo ông chủ của anh nói đi. Tôi muốn xem anh ta là thần thánh phương nào mà lại dám ra oai trước mặt bổn đại thiếu.
Hoàng đại thiếu nói.
Lúc này Diêu Nhất Minh đã thật sự tức giận, quay sang nhìn y sĩ Trương.
Y sĩ Trương đang định dẫn hai y sĩ thực tập tiến lên, đem mấy tên không biết trời cao đất rộng này ném ra ngoài, nhưng lúc này lại có một người bước vào, nhìn thấy Hoàng đại thiếu ở bên trong, liền đưa tay ra nói:
- Chà chà, tại sao Hoàng đại thiếu lại ở đây?
Sau khi nhìn thấy người kia, Hoàng đại thiếu sửng sốt một chút, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, bắt tay với đối phương:
- Chủ nhiệm Dương.
- Hoàng đại thiếu, tôi ở bên ngoài nghe giọng của cậu dường như không được vui, vì sao vậy?
Một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, vừa nói vừa uy nghiêm nhìn về phía đám người Giang Khương.
- Chủ nhiệm Dương, anh đến thật đúng lúc. Nhân tài tỉnh Nam các anh đúng là nhiều, chẳng khác nào đầm rồng hang hổ.
Hoàng đại thiếu giễu cợt, nói.
- Ý của cậu là gì?
Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng vị Chủ nhiệm Dương này vẫn từ sắc mặt bất thiện của Diêu Nhất Minh mà nhìn ra được thứ gì đó.
- Tên tiểu tử trước mắt xem tập đoàn Thiên Kim chúng tôi là rác, thậm chí còn định quấy nhiễu hạng mục thi công của tập đoàn chúng tôi.
Nói đến đây, Hoàng đại thiếu cười lạnh, nói:
- Vốn tôi còn tưởng rằng hoàn cảnh đầu tư ở tỉnh Nam không tệ, nhưng lại không nghĩ đến, hạng mục đầu tiên của tập đoàn Thiên Kim chúng tôi lại bị người ta quấy rối như vậy, thật sự khiến cho tôi thất vọng mà.
Chủ nhiệm Dương khẽ nheo mắt. Y dĩ nhiên hiểu lời nói của Hoàng đại thiếu, ánh mắt lạnh lại, quay sang nhìn Diêu Nhất Minh, ngạo nghễ nói:
- Tôi là Phó chủ nhiệm Ủy ban Nhân dân Tỉnh Dương Bách Cường, các người là ai?
- Anh không cần để ý chúng tôi là ai. Bây giờ chúng tôi mời các anh ra ngoài. Các anh đã làm phiền đến bệnh nhân.
Đối với gã quan chức chính quyền kiêu ngạo này, Diêu Nhất Minh dĩ nhiên là không cần nể mặt.
Bị Diêu Nhất Minh ném cho một câu như vậy, sắc mặt Chủ nhiệm Dương không khỏi thay đổi. Mặc dù y là Phó chủ nhiệm Ủy ban nhân dân tỉnh, nhưng thân phận thật sự là thư ký của Tỉnh trưởng mới nhậm chức. Người nào nhạy bén vừa nghe tên y liền biết ngay.
Chủ nhiệm Dương vừa mới lên chức cho đến nay, đã trở thành người được người ta o bế ở tỉnh Nam, đặc biệt là Vân Giang, có khi nào bị người khác coi thường như thế, cố đè nén cơn tức giận, nói:
- Tôi cũng chẳng quan tâm các người là ai, nhưng tôi nói cho các người biết, Hoàng tiên sinh là khách quý của chính quyền tỉnh chúng tôi. Công trình bọn họ đầu tư đã được chính quyền tỉnh chiếu cố và bảo vệ. Nếu các người dám…
Trong lúc Chủ nhiệm Dương còn đang hùng hồn dùng danh nghĩa chính quyền tỉnh để dọa Diêu Nhất Minh, Giang Khương rốt cuộc nhịn không được, trầm giọng hỏi:
- Anh là thư ký của Tỉnh trưởng Dư Tân Cương?
- A!
Bị Giang Khương cắt ngang, Chủ nhiệm Dương không kịp phản ứng, chỉ sững sờ nhìn chàng thanh niên trước mặt tuổi còn nhỏ hơn mình nhưng lại dám gọi thẳng tên của Tỉnh trưởng, hơn nữa còn gọi một cách tùy ý.
Sau khi sửng sốt, Chủ nhiệm Dương mới cảm nhận được ý nghĩa trong lời nói giễu cợt vừa rồi của Hoàng đại thiếu, nói cái gì là nhân tài đông đúc, đầm rồng hang hổ.
Tiểu tử này có lai lịch gì mà dám gọi tên của Tỉnh trưởng?
Chủ nhiệm Dương quan sát trên dưới đối phương một chút sau đó nhìn những người bên cạnh, thấy những người này ngoại trừ cặp mẹ con đang sợ hãi rụt rè ra thì còn có hai người đàn ông trung niên và một thanh niên, gương mặt đều có chút không kiên nhẫn, dường như không cảm thấy người thanh niên kia gọi thẳng tên Tỉnh trưởng là có vấn đề.
- Nếu đã như vậy, trực tiếp nói với ban Tài vụ, bảo bọn họ thu mua lại tập đoàn Thiên Kim.
Nói đến đây, dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, hắn quay sang nhìn y sĩ Trương, nói:
- Anh hãy gọi cho Dư Tân Cương, bảo ông ta chú ý đến tình huống phát triển của Trung y, phải duy trì sự ủng hộ và nâng đỡ mọi mặt.
Giang Khương vừa nói xong, Hoàng đại thiếu liền lộ ra vẻ kinh ngạc, còn sắc mặt của Chủ nhiệm Dương lại thay đổi, cảm giác lời nói của đối phương không phải là giả bộ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]