- Không sao đâu mẹ, chuyện này đợi sau hẳng nói. Giờ bệnh tình của cha quan trọng hơn!
Trên mặt Hồ Vũ Bân lộ vẻ khổ sở, đưa tay nhẹ nhàng ôm người phụ nữ vào lòng, nhỏ giọng an ủi:
- Đợi lát chắc Giang Khương sẽ đến nhanh thôi. Cậu ấy có lẽ rất gần gũi với cha, đến lúc đó không chừng chúng ta có thể nhờ cậu ấy nghĩ cách giúp!
Người phụ nữ tựa đầu lên vai con trai, cảm xúc dường như hơi ổn định lại nhưng vẫn hơi bi thương nói:
- Cậu ấy có thể nghĩ cách gì chứ? Cho dù cậu ấy có quen vài người ở Bắc Kinh nhưng giờ giấy tờ đất đai đã thế chấp cho người ta, bọn họ cũng không cần tiền, chỉ cần nhà. Thế lực đứng sau lại lớn.
Hồ Vũ Bân nghe người phụ nữ ủ rủ nói thì cũng chỉ có thể mím chặt môi chậm rãi hít một hơi. Sao anh ta không biết thế lực của đối phương lớn, nhưng giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước đó thôi.
Hai mẹ con an ủi nhau một lúc, trong mắt người phụ nữ lại lóe lên tia đau khổ, nói:
- Không biết đứa em trai không nghe lời kia của con giờ thế nào rồi!
- Mẹ, giờ mà mẹ còn nhớ mong nó. Nếu không phải vì nó, ba sẽ thế này sao?
Hồ Vũ Bân khẽ nhíu mày, mặt lộ vẻ bực tức nói.
- Đã đến lúc này rồi thì còn làm gì được nữa? Dù sao nó cũng là em trai con.
Người phụ nữ khổ sở ngẩng đầu nhìn con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3713339/chuong-1212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.