Chương trước
Chương sau
 

Mọi người đều biết, dựa theo thông lệ, trước phải làm áp lực với chính phủ Hy Lạp. Nếu đối phương vẫn quyết định lấy lòng người Mỹ, theo tình huống bây giờ, bên phía mọi người sẽ không ngại động thủ. Dù sao mấy năm gần đây, Hoa Hạ cũng đã dưỡng sức nhiều rồi, cũng đã đến lúc phải bay lên, nhe răng hù dọa một hai người chứ. 

Thấy tất cả mọi người đều gật đầu, bày tỏ đồng ý, vị lão nhân ngồi ở vị trí chú vị cũng gật đầu, nhìn sang lão đồng chỉ bên cạnh, nói: 

- Lão Vu, phương diện thực hiện cụ thể, anh hãy sắp xếp. Tôi sẽ nói với bên hải quân một tiếng. Vạn nhất tình huống không cách nào cải thiện, cứ như vậy đi. Nhất định phải đảm bảo an toàn cho người kia. 

- Vâng. 

Vu lão gia tử chậm rãi gật đầu. 

Hội nghị kết thúc, các lão đồng chí cũng trở về phòng làm việc của mình. Chậm rãi bước ra khỏi phòng họp, ánh mắt Dương lão hiện lên bóng dáng của chàng thanh niên kia, chỉ có thể thở dài cảm thán. 

Chỉ có cậu ta mới có thể làm cho chính phủ đưa ra quyết định này. Mặc dù mọi người không nói, nhưng thủ trưởng cao nhất, Bí thư, Chủ tịch Quốc vụ viện, hai vị lãnh đạo tối cao của Hoa Hạ cũng đã ra mặt nhúng tay vào việc này. 

Ai cũng không nghĩ ra, một chàng thanh niên rất bình thường, nhưng chỉ trong thời gian ba năm ngắn ngủi đã bước đến trình độ đnày. Hắn đã làm cho hai giới chính trị và quân sự phải vì một mình hắn mà đưa ra quyết định. Thậm chí không tiếc xung đột với nước khác. 

- Không được, tuyệt đối không được phép tùy ý vận dụng vũ lực ở biên giới nước tôi. Trước phải tiếp nhận tạm giam và điều 

tra. 

Trung tá Hubert không nhường nửa bước. Trước khi chưa nhận được mệnh lệnh của cấp trên, y tuyệt đối không lui bước. 

Lúc này, Tham tán Lâm cũng biết, cứ kéo dài như vậy chẳng khác nào gây áp lực cho Trung tá Hubert. Y biết chỉ sợ vị Trung tá này cũng không làm chủ được, nhưng y hy vọng có thể thông qua việc tạo áp lực, để vị Trung tá này báo cáo lên cấp trên của y. 

Lúc này, đại sứ quán cũng đang tiến hành kháng nghị với Hy Lạp. Điều y cần làm là duy trì cục diện trước mắt, cung cấp thêm trợ giúp cho đại sứ quán của mình. 

Đột nhiên, điện thoại vệ tinh vang lên. Thiếu tá Trent đứng sau lưng cách Trung tá Hubert không xa liền giơ tay nhấc điện thoại, nói với bên kia vài câu, ánh mắt liền hiện lên sự hưng phấn, ngẩng đầu nhìn Tham tán Lâm, vẻ mặt trào phúng lẫn đắc ý. 

Lâm Quốc Huy thật ra đã chú ý đến Trent đứng sau lưng Hubert không xa. Nhìn biểu hiện của đối phương, trong lòng đã sớm có nhận định. Chẳng qua mọi người không muốn vạch trần nhau mà thôi. Lúc này thấy đối phương sau khi nghe điện thoại, liền lộ ra vẻ đắc ý đối với mình, trong lòng cả kinh, thầm nói: 

- Chẳng lẽ đại sứ quán kháng nghị không thành công? 

Trong lúc Lâm Quốc Huy đang kinh nghi, một cuộc điện thoại khác cũng reo lên. Sĩ quan phụ tá của Trung tá Hubert cầm điện thoại đến, đưa cho y. 

Nhìn cảnh tượng này, trong lòng Lâm Quốc Huy lạnh lại. Lúc này y rốt cuộc có thể khẳng định, Mỹ đang chiếm thượng phong. 

Quả nhiên, Trung tá Hubert sau khi nói mấy câu ngắn ngủi, liền cúp điện thoại, vẻ mặt còn đang chịu đựng vừa nãy đã thay đổi, quay sang Lâm Quốc Huy, trầm giọng nói: 

- Tham tán Lâm, tôi vừa mới nhận được mệnh lệnh của cấp trên, người trên du thuyền đã vi phạm luật pháp của nước tôi, bây giờ phải tiếp nhận xử lý và điều tra. 

- Trung tá Hubert, đại sứ nước tôi đã hướng Tổng thống của quý quốc kháng nghị việc này. Nếu các người cứ tiếp tục kiên trì như vậy, tôi ở đây, đại diện cho đất nước của chúng tôi, bày tỏ lời cảnh cáo nghiêm túc đến các người. 

Nghe giọng điệu cường ngạnh của đối phương, Lâm Quốc Huy cũng nóng lên., Nếu đối phương cưỡng ép tấn công du thuyền, nhiệm vụ của y xem như thất bại hoàn toàn. 

Nhưng Lâm Quốc Huy cũng biết, bây giờ mình có nói nhiều nữa cũng vô dụng. Rõ ràng cao tầng của đối phương không hề quan tâm đến lời kháng nghị của đại sứ quán. Y căn bản cũng không làm gì được nữa. Nghe giọng nói không kiên nhẫn của đối phương cùng với gương mặt giễu cợt của gã người Mỹ sau lưng là có thể nhìn ra. 

- Tham tán Lâm, đây là chuyện của cấp trên, không liên quan gì đến tôi. Bây giờ tôi chỉ muốn khuyên cậu, tôi hy vọng cậu có thể khuyên những người trên du thuyền đầu hàng đi. Nếu không, một khi chúng tôi cường công, xảy ra bất kỳ hậu quả gì, chúng tôi đều không thể bảo đảm. 

Trung tá Hubert cười lạnh, nói. 

- Không được, tôi phải thông báo và xin phép đại sứ chúng 

tôi. 

Lâm Quốc Huy nhìn Trent, hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn Hubert. Đến lúc này y chỉ có thể kéo dài thời gian, xem có còn nghĩ ra biện pháp gì nữa hay không. 

Hubert nhìn đồng hồ, sau đó nhìn Lâm Quốc Huy, trầm giọng nói: 

- Được, tôi cho anh mười lăm phút. Sau mười lăm phút, anh phải đưa ra quyết định. Thời gian đã hết, nếu đối phương không đầu hàng, chúng tôi chỉ có thể tấn công. 

Mặc dù tình thế thay đổi nhưng Giang Khương vẫn rất bình tĩnh. Hắn tin rằng, không cần hắn yêu cầu, Hoa Hạ cũng sẽ xử lý tốt chuyện này. Đối với tình huống như vậy, hắn cũng không úy kỵ. Chỉ vì có Tiểu Bảo ở đây, cho nên vẫn phải lo lắng. Nhưng bảo hắn buông tha cho Thiết Quân và cái usb đó, hắn không làm được. 

Sau khi được sơ cứu và truyền nước biển, sắc mặt Thiết Quân cũng đã tốt hơn, tinh thần phấn chấn hơn không ít. Thấy sắc mặt những người xung quanh âm trầm và tiếng súng bắn nhau vừa nãy, Thiết Quân quay sang nhìn Giang Khương. Đến bây giờ y cũng không rõ thân phận của vị anh hùng quốc dân này trong nước đã là gì. 

Nhưng nhìn tình huống, thân phận kia tuyệt không thấp. Nhưng y không muốn bởi vì mình mà người kia phải mạo hiểm. Nếu có việc gì, y chết ngàn vạn lần cũng không bù được. 

Liền cố gắng nói với Giang Khương: 

- Thượng tá Giang, chỉ cần cậu giao tôi ra, và mang vật kia về nước là được. Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ nhiệm vụ của tôi thất bại mà còn liên lụy đến các người. 

Nghe Thiết Quân nói, Giang Khương mỉm cười trấn an: 

- Anh không cần lo lắng. Tôi sẽ đảm bảo an toàn cho anh và vật của anh, tuyệt đối không để rơi vào tay đám người kia. 

Nhìn gương mặt bình tĩnh của Giang Khương, trong lòng Thiết Quân lại càng nghi hoặc hơn. Tại sao vị Thượng tá này lại trấn định và tự tin như vậy? Thậm chí còn dám to gan nổ súng trên lãnh thổ nước khác. 

Thấy vẻ mặt không dám tin của Thiết Quân, Giang Khương cười nói: 

- Yên tâm đi, con trai tôi cũng ở đây. Anh cho rằng tôi sẽ ngu ngốc mà mạo hiểm sao? Không sao đâu. Anh cứ yên tâm mà nghỉ ngơi. Không bao lâu nữa là chúng ta có thể trở về. 

Nghe Giang Khương nói như thế, mặc dù trong lòng rất nghi ngờ, nhưng Thiết Quân cũng cảm thấy yên tâm hơn. Y biết nếu y rơi vào tay đối phương, hậu quả sẽ là gì. Ai cũng không muốn chết, huống chi là chết đau đớn. 

Bây giờ y có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, hơn nữa còn an toàn trở về nước, tất nhiên là quá tốt rồi. 

Bắc Kinh, trong phòng làm việc của Thủ tướng Vu, một nhóm nhân viên ngồi xung quanh, từng người báo cáo. 

- Cái gì? Hy Lạp coi thường lời cảnh cáo của chúng ta? 

Thủ tướng Vu cau mày, nhẹ giọng nói: 

- Xem ra bọn họ đã quyết định ôm chân Mỹ, thậm chí không tiếc đắc tội với chúng ta. 

- Thủ tướng Vu, vừa nãy chúng tôi đã nhận được báo cáo. Bên kia đã đưa ra thông điệp cuối cùng, trong vòng mười lăm phút nữa sẽ tấn công chúng ta. Vậy chúng ta... 

Một người bên cạnh lên tiếng hỏi. 

Thủ tướng Vu cau mày, ánh mắt sắc bén thoáng qua vẻ lạnh lẽo, nhìn những gương mặt nghiêm túc xung quanh, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ khao khát và chờ mong: 

- Đã như vậy, thông báo cho quân đội, thi hành phương án 

đã định. 

- Vâng. 

Các vị phụ tá bên cạnh đồng loạt đứng dậy, hưng phấn nói. 

Lúc này, trong phòng Tổng thống Hy Lạp. Tổng thống Hy Lạp đang cười lạnh, nhìn đám phụ tá bên cạnh, nói: 

- Du thuyền này đăng ký ở nước chúng ta, hơn nữa lại dám vận dụng vũ lực trên lãnh thổ nước ta, cho dù bọn họ bị tập kích trước, nhưng như thế thì sao? Vẫn phải tiếp nhận điều tra của chúng ta. 

- Vâng, Tổng thống nói rất phải. 

Một người đàn ông trung niên tóc hoa râm đeo mắt kính cười nói: 

- Lần này nước Mỹ đã đồng ý bán mười lăm chiếc máy bay chiến đấu đời thứ năm cho chúng ta, lại còn cung cấp luôn dịch vụ sửa chữa. Sau này còn cân nhắc cung cấp nhiều trang bị khác. Lần này chúng ta làm là hoàn toàn đáng giá. 

- Vâng, Hoa Hạ nhiều nhất cũng chỉ kháng nghị một chút thôi. Ngoại trừ kháng nghị, bọn họ còn có thể làm gì? 

Một phụ tá khác cũng lên tiếng: 

- Chúng ta hoàn toàn không cần lo lắng. 

- Haha, đúng vậy, bọn họ ngoại trừ kháng nghị thì còn biết làm gì? 

Nghe xong, Tổng thống Hy Lạp phá lên cười. 

- Bọn họ vốn nổi tiếng chỉ biết kháng nghị thôi mà. Haha... 

Những vị phụ tá khác cũng hùa theo. 

Trong lúc đám người này cười to, một vị quan chỉ huy quân đội Hoa Hạ đang ngồi trong phòng chỉ huy tác chiến, nhìn màn hình đằng trước, trầm giọng quát: 

- Tàu lặn số 106, 208 nổi lên mặt nước, dùng hết tốc lực tiến về Hy Lạp. 

- Hạm đội thứ sáu chuyển hướng sang Hy Lạp. 

- Hàng không mẫu hạm Liêu Ninh bắt đầu rời khỏi Hong Kong. 

Theo từng tiếng ra lệnh của vị quan chỉ huy, nhân viên bên dưới không ngừng nhấn bàn phím và ra lệnh. Hơn nữa còn hạ chỉ thị: 

- Tàu lặn số 106 tiến về mục tiêu phía trước, phương vị 369.137. 

- Tàu lặn số 208.... 

Từng mệnh lệnh được truyền ra. Vô số hạm đội phát lên còi báo động, đèn lóe sáng. 

Khi còi báo động vang lên, rất nhiều chiến sĩ nhanh chóng trở về cương vị, thi hành chỉ thị chiến đấu. 

Cùng một thời gian, trong phòng không quân Bắc Mỹ, một nhân viên quan sát nhìn chằm chằm hình ảnh vệ tinh trước mặt, ánh mắt mở to, ngơ ngác nhìn một hồi, sau đó gõ bàn phím, nhìn số liệu hiển thị bên trên liền kinh hô: 

- Báo động, gần bờ biển Marathi phát hiện có hai tàu ngầm, mục tiêu đang hướng về eo biển Aegean. 

Vị quan chủ quản bước nhanh đến, nhìn số liệu trước mặt, kinh hãi nói: 

- Theo số liệu phân tích, rất có thể là tàu ngầm nguyên tử của Hoa Hạ. 

- Cái gì? 

Vị chủ quản tình báo kinh nghi, vội vàng bước đến. 

Nhưng ông ta còn chưa đến trước máy vi tính, cách đó không xa, một nhân viên khác bắt đầu quát to: 

- Tàu khu trục của Hoa Hạ ở khu vực Thái Bình Dương cũng bắt đầu chuyển hướng. Mục tiêu chính là eo biển Aegean. 

- Cái gì? 

Quan chủ quản tình báo ngẩng đầu kinh ngạc nhìn về phía bên kia. 

Khi ông còn chưa kịp phản ứng, một bên khác lại có người kêu lên: 

- Có thêm hai tàu ngầm tại vị trí Thái Bình Dương đang trực chỉ eo biển Aegean. 

- Theo số liệu phân tích, rất có thể là tàu lặn nguyên tử đạn đạo của Hoa Hạ. 

Nghe từng nhân viên báo cáo, vị quan chủ quản tình báo trong nháy mắt choáng váng, lẩm bẩm: 

- Hoa Hạ đang muốn làm gì đây? 


- Hàng không mẫu hạm của Hoa Hạ đã rời khỏi cảng? 

Sau khi có được câu trả lời xác nhận từ cấp dưới, vị quan chủ quản ngẩn ra, sau đó kêu gào: 

- Báo động, báo động, kéo còi báo động. Đại quốc phương Đông đang nổi điên, không, đã nổi điên. 

Lúc này, Nhật, Anh, Ấn Độ cùng với rất nhiều quốc gia khác cũng bắt đầu hỗn loạn. Tất cả mọi người đều không rõ Hoa Hạ đang muốn làm gì? Chẳng lẽ nổi điên thật sao?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.